Kết Hôn Trước Yêu Sau, Anh Chồng Cảnh Sát Hình Sự Hoang Dại Hết Chỗ Nói - 17.

Cập nhật lúc: 2025-12-25 02:36:00
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hay là đang lo lắng những lời đó của ? Anh . Có nghĩa là duy trì nguyên trạng, nghĩa là tiếp tục cuộc sống phiền lẫn , rạch ròi ranh giới .

Đây rõ ràng là điều cô ban đầu, cũng là sự đồng thuận mà họ đạt . tại , khi câu thốt từ miệng , cô cảm thấy một sự thất vọng mơ hồ?

Cô tưởng để tâm. Không để tâm nhớ sinh nhật , để tâm bao nhiêu bạn khác giới, thậm chí để tâm về nhà . đêm ở quán bar đó, hình như chút khác biệt . Anh là đầu tiên phá vỡ sự cân bằng , quấy nhiễu sự bình yên mà cô vẫn luôn duy trì.

Cô một nữa xoay , lưng về phía chiếc gối trống trải đó, ép bản nhắm mắt . Cơn buồn ngủ giống như con cá gian xảo, luôn lách mất ngay khi sắp bắt . Đêm dài, dường như chỉ mới bắt đầu.

Mãi đến hơn hai giờ sáng, cô mới dần dần chìm giấc ngủ. Chuông báo thức bảy giờ rưỡi sáng vang lên đúng giờ, cô đưa tay tắt. Ngồi dậy, cô sang bên cạnh một cái, rõ ràng tối qua xác suất cao là sẽ về, nhưng tại vẫn chút thất vọng?

Gần đây những cảm xúc như càng lúc càng kỳ lạ. Cô xuống giường, tắm rửa, quần áo, bữa sáng dự định xuống lầu mua cái bánh giải quyết cho xong. Vừa đến huyền quan, điện thoại vang lên.

Chương 14: Con kết hôn ?

Lấy xem thử, là cô, bà Mai Phương. Cô do dự một chút bắt máy: “Mẹ.” “Mẹ nghĩ giờ chắc con đến tiệm nên chắc sẽ phiền công việc của con.” Giọng điệu của Mai Phương khách sáo.

Sự khách sáo , là tinh tế chi bằng là một kiểu lạnh lùng vạch rõ ranh giới. , thích cô. Ít nhất, Tống Nam Thu luôn nghĩ như , mà những lời hành động của trong quá khứ cũng chứng minh nhận thức của cô hết đến khác.

“Mẹ , chuyện gì ạ.” Tống Nam Thu hỏi thẳng, bỏ qua những lời chào hỏi vô nghĩa. Mai Phương dường như cũng quen với sự thẳng thắn của cô, : “Ngày mai là sinh nhật năm mươi tuổi của chú Vương con, chú hỏi , con và chồng con cùng qua ăn bữa cơm ? Ý của chú là hy vọng cả nhà đều mặt, hơn nữa, chúng cũng lâu gặp .”

Chú Vương là chồng mà Mai Phương tái hôn khi ly hôn. Bố Tống Nam Thu ly hôn từ năm cô thi đỗ đại học, chính xác là đúng ngày cô nhận giấy báo trúng tuyển, họ vội vã thủ tục ly hôn.

thực tế, cuộc hôn nhân hữu danh vô thực từ năm cô năm tuổi, chỉ còn những trận cãi vã ngớt. Cô vẫn nhớ rõ, ngày nhận giấy báo trúng tuyển đại học, thu dọn hành lý với cô, giọng điệu rõ là giải thoát oán trách: “Nếu vì con, ly hôn với bố con từ lâu . Giờ con cũng trưởng thành , đỗ đại học , cũng coi như tròn trách nhiệm . Sau chuyện của con, con tự quyết định .”

“Nếu vì con”, câu Tống Nam Thu từ nhỏ đến lớn. Giống như sự tồn tại của cô chính là xiềng xích cản trở tìm kiếm hạnh phúc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ket-hon-truoc-yeu-sau-anh-chong-canh-sat-hinh-su-hoang-dai-het-cho-noi/17.html.]

việc cô đến với thế giới cũng do cô lựa chọn. Từ đó về , gia đình mới, cuộc sống mới. Liên lạc giữa họ trở nên cực kỳ ít ỏi, thông thường chỉ dịp lễ Tết hoặc khi gia đình đối phương chuyện quan trọng như thế , mới gọi một cuộc điện thoại khách sáo và xa lạ như .

Tống Nam Thu im lặng, trả lời ngay. Mai Phương ở đầu dây bên đợi một lát, thấy phản hồi, bổ sung một câu: “Có đến là do con tự quyết định, báo cho con một tiếng thôi.”

Tống Nam Thu rũ mi mắt, chiếc nhẫn mới tinh ngón áp út. “Con . Ngày mai... để xem tình hình thế nào ạ.” Nói xong, bên liền cúp máy, dứt khoát gọn lẹ, thêm lời hỏi han dặn dò nào.

Tống Nam Thu nắm c.h.ặ.t điện thoại, ở huyền quan thêm vài giây nữa mới nén chút sóng lòng tinh vi đang dâng lên, thu xếp cảm xúc, đẩy cửa ngoài. Xuống lầu, cô thẳng về phía sạp bánh kếp ở cổng tiểu khu mà cô thường ghé.

“Bà chủ, cho cháu một cái bánh kếp, lấy ruốc ạ. Cảm ơn cô.” Cô một cách quen thuộc. Bà chủ đang bận rộn ngẩng đầu thấy cô, mặt nở nụ : “Đến ! Vẫn là cay chứ?” Tống Nam Thu gật đầu: “Vâng, cay ạ.”

Trả tiền xong, cô nhận lấy chiếc bánh kếp nóng hổi, tỏa hương thơm của nước sốt tương. Cô dọc theo con phố quen thuộc về hướng tiệm hoa, nhấm nháp từng miếng nhỏ. Đi đến cửa tiệm hoa, mất chừng hai mươi phút.

Chiếc bánh kếp tay cũng vặn ăn xong, dày ấm áp , chút u uất buổi sáng cũng dần tan biến. Cô hít sâu một , thể lấy tâm trạng để đối mặt với khách hàng và công việc ngày hôm nay .

Cô lấy chìa khóa , mở cửa tiệm hoa. Hôm nay Tiểu Tân nghỉ, trong tiệm chỉ cô. Cô đặt túi xuống, thắt tạp dề, bắt đầu bận rộn.

Việc đầu tiên là bưng những chậu cây xanh cần ánh nắng vị trí thích hợp cửa từng chậu một. Khi chút mù mịt cuối cùng cảm giác đủ đầy của công việc thế, khi cô thấy sức sống bừng bừng trong tiệm hoa, cô cảm thấy cuộc sống dường như vẫn đang ở quỹ đạo cũ.

Buổi chiều, cô nhận một đơn hàng gấp, khi rõ yêu cầu của khách hàng, cô bắt đầu bắt tay . Lúc , tiếng chuông gió ở cửa kêu lanh lảnh một tiếng. “Chào mừng quý khách.” Tống Nam Thu cũng ngẩng đầu lên, theo thói quen .

“Chào buổi chiều, bà chủ Tống.” Một giọng nam ôn hòa trầm vang lên. Tống Nam Thu ngẩng đầu. Người đến là một quý ông, mặc bộ vest sẫm màu cắt may vặn, áo sơ mi phẳng phiu, thắt cà vạt, lịch lãm mà gò bó. Anh đeo một cặp kính gọng, khóe môi duy trì nụ nhạt theo thói quen, khí chất tổng thể ôn hòa.

Anh tên là Mặc Xuyên, 30 tuổi, là luật sư ly hôn chút danh tiếng ở thành phố , cũng là một khách hàng cố định của tiệm hoa. “Luật sư Mặc.” Tống Nam Thu lộ nụ lịch sự, tay ngừng động tác, “Hôm nay định tặng cho vị khách hàng nào ạ?”

Văn phòng luật sư của Mặc Xuyên ở ngay đối diện tiệm hoa, gần, qua một cây cầu vượt là tới. Xung quanh đây cũng chỉ tiệm hoa của cô, nên mỗi tuần đều tới đặt hoa một hai , đôi khi ngoại lệ, nhưng mục tiêu đều giống , tặng cho khách hàng của .

 

Loading...