Đối phương im lặng.
Tôi gọi điện cho bố mẹ, rồi cùng các hộ dân khác chạy đủ loại thủ tục, một ngày trôi qua nhanh chóng.
Lâm Nhiễm chạy theo giúp đỡ cũng mệt nhoài.
Đến tối, tôi và cô ấy vào một quán mì đối diện khu nhà ăn tạm bát mì.
Lâm Nhiễm ợ một tiếng, vỗ vỗ bụng.
"Đi thôi."
Tôi ngớ người: "Đi đâu?"
Lâm Nhiễm kéo tôi dậy: "Tất nhiên là về nhà tớ rồi, chuyện gì thì đợi bố mẹ cậu về xử lý sau."
Cô ấy lôi tôi đi ra ngoài.
Tôi chợt nhận ra: "Nhưng tớ chẳng mang theo gì cả!"
Lâm Nhiễm: "Nhà tớ có đủ hết!"
Nửa tiếng sau, tôi đứng trước cửa nhà cô ấy.
Lâm Nhiễm kéo tôi vào, tôi vội bám lấy khung cửa: "Đợi đã!"
Tôi nhìn cô ấy: "Anh trai cậu có nhà không?"
Lâm Nhiễm vỗ vỗ tay tôi: "Yên tâm đi, anh ấy không có nhà."
Tôi không thường đến nhà Lâm Nhiễm.
Một phần vì sợ Lâm Dã, phần khác là nhà cô ấy nuôi một chú chó Corgi.
Mà tôi lại bị dị ứng lông chó bẩm sinh.
Lâm Nhiễm nhìn căn phòng đầy lông chó bay tứ tung, quay sang cười gượng với tôi.
"Hạ Hạ, hay là tối nay cậu ngủ tạm phòng anh trai tớ đi?"
Tôi nhìn cô ấy, nhếch mép: "Thôi bỏ đi."
Nhận chăn từ tay cô ấy, tôi tự đi về phòng khách: "Tớ ngủ tạm sofa một đêm vậy."
Lâm Nhiễm không thuyết phục được tôi, đành đồng ý.
Sau khi vệ sinh cá nhân đơn giản, tôi thỏa mãn nằm lên sofa.
Hôm nay quá mệt, chẳng mấy chốc cơn buồn ngủ đã ập đến...
Không biết bao lâu sau, tôi bị đánh thức bởi tiếng động nhỏ ngoài cửa.
Lấy điện thoại ra xem, đã 3 giờ sáng.
"Rắc..."
Trong không gian tĩnh lặng, tiếng mở cửa nghe càng rõ.
Cơn buồn ngủ tan biến, tôi khẽ ngẩng đầu nhìn về phía cửa, tim đập thình thịch đến mức tưởng như nghe rõ từng nhịp.
Một bóng người cao lớn mở cửa bước vào.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Là Lâm Dã.
Nhưng không phải anh ấy không về sao?
Tôi nằm im thin thít, trong đầu nghĩ cách chào hỏi sao cho đỡ ngượng mà vẫn lịch sự.
Chưa kịp nghĩ ra thì thấy anh ấy không bật đèn, đi thẳng về phía sofa.
Tôi: “.....”
Anh ấy quăng chiếc ba lô lên sofa.
Tuyệt, nó rơi trúng bụng tôi một cách chính xác.
Để không làm Lâm Dã giật mình, tôi cắn răng chịu đựng không thốt lên tiếng.
Team Dưa hấu không ngọt_ Truyện chỉ đăng trên MonkeyD_vui lòng không re-up ra ngoài.
Đang định lên tiếng thì ngay lập tức, Lâm Dã cởi áo khoác nằm ập xuống cạnh tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/keo-mut-vi-vai-ewcd/4.html.]
Cánh tay rắn chắc vòng qua eo tôi, ba giây sau, tiếng thở đều đều vang lên.
Tôi: “......”
Mệt đến mức nào mới ngủ thiếp đi trong ba giây chứ!?
Tôi không dám nhúc nhích, định đợi anh ấy ngủ say rồi tìm cách trốn ra.
Tư thế này quá đỗi kỳ quặc.
Mười phút sau, tôi hít sâu, cẩn trọng nhấc cánh tay anh ấy ra.
Cẩn thận như đang gỡ mìn!
Trong lòng đếm: "Ba! Hai! Một!"
Vừa dùng lực, chủ nhân cánh tay đã cựa mình.
Lâm Dã lật người, cánh tay vòng qua eo tôi siết chặt hơn.
Chỉ một thoáng, cả người tôi đã nằm gọn trong vòng tay anh ấy.
Tôi: ......
Anh ấy ôm tôi như ôm gấu bông.
Tôi choáng váng, quên cả thở.
Hơi ấm từ cơ thể Lâm Dã bao phủ lấy tôi, đầu óc tôi như có pháo hoa nổ.
Bình tĩnh lại, tôi thử cựa quậy.
Thất bại.
Anh ấy ôm quá chặt! Không thể nhúc nhích được!
Bất lực, tôi đưa tay chọc vào eo thon của anh ấy.
Khẽ gọi: "Anh Lâm Dã, anh tỉnh chưa?"
Anh ấy bất động.
Tôi dừng lại, lại chọc một cái nữa: "Tỉnh đi."
Vẫn không thấy anh ấy cựa quậy.
Sốt ruột, tôi lại đưa tay định chọc tiếp.
Nhưng lần này chưa kịp chạm vào eo, cổ tay đã bị anh ấy nắm chặt.
Tôi hoảng hốt ngẩng lên nhìn.
Trong bóng tối phòng khách, Lâm Dã mở nửa mắt nhìn tôi, ánh mắt lấp lánh.
Mũi tôi chạm vào cằm anh, bầu không khí dần trở nên kỳ lạ.
Có lẽ từ đầu đã chẳng bình thường chút nào!
Thấy anh ấy đã tỉnh, tôi lập tức trốn khỏi vòng tay anh ấy.
Nhưng vừa ngồi dậy được nửa người, cánh tay Lâm Dã đã kéo tôi nằm xuống, giọng khàn khàn: "Đừng động đậy."
Tôi: ??
Tôi sắp phát điên lên.
Lâm Dã bị làm sao vậy?
Ngay sau đó, Lâm Dã đặt cằm lên đỉnh đầu tôi, còn nhẹ nhàng cọ cọ.
Vô cùng có mùi vị chiều chuộng.
Tôi sững sờ, rồi nghe thấy tiếng lẩm bẩm của anh ấy.
"Khó khăn lắm mới mơ thấy em."
"Hàn Hạ..."
Cứu.
Tôi có cảm giác, hình như mình đang bị ảo ảnh vậy.