Đi hai bước, Sở Vị , tháo chuỗi hạt gỗ đào cổ tay . Chuỗi hạt dài, quấn hai ba vòng đeo cổ tay : “Tiểu Tân Tân, đợi .”
gật đầu, tiễn bóng dáng vội vã của hai họ.
Nếu lầm, hình như họ tìm thấy Mễ Tuyết Lị, còn nhắc đến đồn cảnh sát.
Chỉ là hiểu vì Mễ Tuyết Lị giúp Tôn Quả Qu và cả bữa lẩu kỳ lạ mà Đại Béo mời hôm đó, thứ như một mớ bòng bong quấn quanh lòng .
Đột nhiên nghĩ đến lúc Tôn Quả Quả xuất hiện cuối, cánh tay của cô thương, một ý nghĩ bật khiến rùng .
Tôn Quả Quả cướp khuôn mặt của Mễ Tuyết Lị công cụ! Thậm chí còn đánh cắp khuôn mặt của Đại Béo nữa ư?
Thảo nào tối hôm đó khuôn mặt của Đại Béo tròn hơn, chắc là đang đào thải, hơn nữa tối hôm đó cơ thể Đại Béo tuy vẻ đầy đặn hơn nhưng vẫn gầy hơn bình thường một chút, lúc đó còn tưởng là ảo giác, giờ nghĩ , mồ hôi lạnh chảy ròng ròng lưng.
Vậy nên tối hôm đó chắc chị cho ăn thứ gì đó, khiến càng yếu ớt, thuận lợi cho việc đánh cắp vận mệnh của , đó dùng khuôn mặt của Mễ Tuyết Lị dụ lên lầu, cố tình bỏ chạy khi Sở Vị xuất hiện để dẫn dụ Sở Vị nhưng chị ngờ Sở Vị lợi hại đến khiến chị thương.
Sau đó, khi cắt đuôi Sở Vị, chị xé bỏ khuôn mặt của Mễ Tuyết Lị, biến về thành Tôn Quả Quả, dịch chuyển tức thời , tiếp tục trận pháp.
Vậy khuôn mặt của khác đối với chị giống như mặt nạ ? Còn khuôn mặt của chính là chiếc mặt nạ mà chị yêu thích nhất ư?
đột ngột bật dậy, chóng mặt vội vịn lan can giường.
Thảo nào, Sở Vị bảo đừng tin ai cả, chắc là Mễ Tuyết Lị cũng mất khuôn mặt của , thậm chí còn mất cả… tính mạng nữa.
túm lấy tóc giật mạnh.
Tôn Quả Quả, đồ quỷ dữ , g.i.ế.c chị!
14
“Giường sáu, thuốc!” Một y tá gõ cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ke-vo-dien/chuong-9.html.]
Lúc mới phát hiện vai trái phía của băng một lớp gạc, chắc là do Tôn Quả Quả ném trận pháp mà xước.
Tuy nhiên, khi y tá tháo gạc vai , ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.
Ngay giây , một con d.a.o mổ lạnh buốt đặt lên cổ , bên tai vang lên tiếng của Tôn Quả Quả.
“Tôn Quả Quả, rốt cuộc chị còn hại bao nhiêu nữa? Mau trả khuôn mặt của khác !”
Dường như chị chuyện gì đó buồn , lớn mấy tiếng lạnh lùng : “Thân lo xong, còn thương hại khác ? Tô Tân, em đúng là đồ ngốc mà!”
“Tân Tân! Tân Tân!” Bố đẩy cửa thấy cảnh .
“Cô là ai? Mau thả con gái !” Bố gầm lên với cô .
“Chị là Tôn Quả Quả.” bất lực trả lời.
“Cậu mợ, hai nhất nên tránh để con đưa Tô Tân , con đảm bảo sẽ đổi một Tô Tân y hệt.”
“Cô mơ ! Cô là đồ vong ân bội nghĩa, đồ sói mắt trắng, gia đình chúng đối xử tệ bạc với cô bao giờ ? Sao cô đối xử với chúng như ?”
Mẹ nắm chặt cửa, sợ chị mang mất.
"Ơn nghĩa? Ha ha, ơn nghĩa? Còn mặt mũi nhắc đến ? Từ nhỏ đến lớn, các ai cũng khen Tân Tân, ngay cả bố cũng khen nó. Chỉ cần nó ở đó, tất cả các đều vây quanh nó, ai thèm chứ? Ai thèm khen ? Từ nhỏ mặt là của ? cũng khuôn mặt xinh như Tô Tân, nó xinh thì thôi , tại mệnh cách còn nữa chứ? Tại nó cái gì cũng xuất chúng, hạnh phúc viên mãn? Tại phớt lờ, sống một đời khốn khó chứ?" Tôn Quả Quả gào lên.
Từng giọt, từng giọt nước mắt rơi xuống ga trải giường, chị lóc.
"Cho nên mày mới cướp tất cả của nó?" Bố run rẩy hỏi.
"! Tất cả! Con Tô Tân! Bố, , con mới là Tô Tân, con mới là Tô Tân!" Chị phát điên .
lợi dụng lúc chị chú ý, quấn chuỗi hạt gỗ đào cổ tay cổ tay chị . Chị kêu lên một tiếng thảm thiết, vứt phăng con d.a.o phẫu thuật, ôm lấy cánh tay rên rỉ đau đớn, điên cuồng tháo chuỗi hạt. Chẳng mấy chốc, da thịt cánh tay chị xuất hiện những vết cháy sém.