Kẻ Nhát Gan Chuyển Mình Thành Lão Đại Tâm Linh - Series Cháy Đạo Quán - Chương 8

Cập nhật lúc: 2025-02-25 01:37:16
Lượt xem: 1,717

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2LKzipO8JQ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi nhìn thanh kiếm gỗ đào trong tay, cảm thấy không thể nào.

 

Lệ quỷ đỏ đã bắt cóc Lý Tư Kỳ, đưa cô ta đến bên hồ chứa nước. 

 

Tống Thích thì bị quỷ treo cổ dọa đến ngất bên cạnh cây đa.

 

Hồ nước và cây... có thể liên quan gì đến nhau?

 

Nước... cây...

 

Đợi đã, cây là Mộc!

 

Bỗng nhiên tôi nghĩ đến điều gì đó, liền hỏi An Mẫn Y: "Anh còn giữ tấm bản đồ hôm qua không?"

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Anh ấy lập tức gật đầu, rồi vào phòng lấy.

 

Đứng ngoài cửa cũng không phải cách, tôi và Lâm An Di cũng vào theo.

 

Hai chúng tôi ngồi xuống chiếc bàn ở chính giữa phòng khách, An Mẫn Y đưa tấm bản đồ cho tôi.

 

"Cho cô này."

 

Sau khi nhận lấy, tôi liếc mắt một cái liền nhận ra, bản đồ này là một trận đồ Ngũ Hành!

 

Tôi nhớ trong cuộc gọi của chị Tô có nhắc qua chuyện hiến tế. Nhưng nếu đây là một trận hiến tế Ngũ Hành, tại sao lại có sáu người? Ai là kẻ dư thừa?

 

Hoặc là... ai là vật dẫn để tế lễ?

 

Nghĩ đến đây, tôi quay đầu hỏi Lâm An Di:

 

"Sinh nhật em là ngày nào?"

 

Cô ấy rõ ràng sửng sốt, nhưng rất nhanh báo ra một con số.

 

Tôi bấm tay tính toán, mệnh khuyết Hoả.

 

Sau đó tôi lại hỏi An Mẫn Y. Anh ấy vừa nói xong, tôi liền tính ra, mệnh khuyết Thổ.

 

Lúc này, Phương Chi Hàn vô tình đi ra, nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng tôi, cũng nói ngày sinh của mình và Tống Thích.

 

Bọn họ lần lượt khuyết Kim và Mộc.

 

Nếu không có gì ngoài ý muốn, thì Lý Tư Kỳ hẳn là khuyết Thuỷ.

 

Nhưng bát tự của tôi lại không thiếu gì cả!

 

Bình luận trực tiếp điên cuồng bùng nổ:

 

[Điện Mộc lúc nghiêm túc trông ngầu quá! Tôi lọt hố rồi, cảm giác siêu an toàn luôn!]

 

[Đệt, Điện Mộc hình như là đạo sĩ thật!]

 

[Xin Điện Mộc hãy bảo vệ chị Tư Kỳ của tôi.]

 

[Làm ơn đi, chị cô suýt nữa thì đẩy Điện Mộc đi làm mồi cho quỷ đấy.]

 

[Làm sao đây, cảm giác chương trình đang chơi thật rồi.]

 

[Đừng mà, con gái tôi không thể chết, có cảnh sát nào đến quản không vậy?!]

 

14

 

Buổi tối, sau bữa cơm, tất cả mọi người chen chúc nhau ngủ trong phòng của nữ. May mà là giường tập thể, phòng cũng đủ rộng.

 

Tôi định ngủ ở giữa, lỡ có chuyện gì giữa hai bên nam nữ thì còn ứng phó kịp, nhưng Lý Tư Kỳ không chịu, cứ nhất quyết đòi ngủ giữa vì sợ hãi.

 

Không còn cách nào khác, tôi đành đưa cả tiền Ngũ Đế cho cô ta, rồi nằm bên cạnh Lâm An Di.

 

Ngọt ngào ghê, bé cưng mềm mại, thơm quá!

 

Nửa đêm, bên ngoài vang lên những tiếng động ồn ào náo nhiệt.

 

Mọi người đều bị đánh thức.

 

"Chuyện gì vậy?" Giọng nói của Lý Tư Kỳ mang theo sự sợ hãi.

 

"Chắc là chợ quỷ." Tôi nhắm mắt lại, định tiếp tục ngủ.

 

Nói thật, tôi sẽ không nói với ai rằng tôi bị dọa đến tê cứng, không nhúc nhích nổi.

 

Đột nhiên, có tiếng gõ cửa.

 

Tôi giật nảy mình, được rồi, khỏi ngủ luôn.

 

"Sáu vị khách mời có ở đó không? Chúng tôi đến đón mọi người về đây!"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/ke-nhat-gan-chuyen-minh-thanh-lao-dai-tam-linh-series-chay-dao-quan/chuong-8.html.]

Là giọng của đạo diễn, nhưng nghe rất đờ đẫn.

 

Lý Tư Kỳ và Tống Thích vừa nghe thấy đã bật dậy.

 

"Tổ đạo diễn đến rồi, mau thu dọn đồ đạc về thôi!"

 

Lâm An Di vội cản hai người họ lại:

 

"Giờ này làm gì có chuyện tổ đạo diễn đến đón, hai người động não chút đi!"

 

Nhưng bọn họ hoàn toàn phớt lờ.

 

Lúc này, tôi đã mở mắt, xoay người lấy từ balo cạnh đầu giường ra mấy thứ mà sư phụ nhét vào là một hộp chu sa, năm chiếc vòng tay làm từ cây kê huyết đằng, một bó nhang cùng một miếng linh ngọc.

 

Lý Tư Kỳ và Tống Thích đẩy Phương Chi Hàn và An Mẫn Y đang ngăn cản họ ra, cứng đầu muốn mở cửa.

 

Nếu nhìn kỹ, có thể thấy sắc mặt hai người họ không giống người sống.

 

Tôi đã nhận ra điều bất thường từ trưa, khi xem bát tự.

 

Trong mười hai trường sinh, hai người họ đều trùng với chữ "Tử".

 

Bọn họ, hoặc là bị quỷ nhập, hoặc là bị người ta lấy mất hồn phách.

 

Không còn cách nào khác, tôi phải thử từng cái một, xem họ bị nhập hay bị đoạt hồn.

 

Nếu là cái trước thì dễ xử lý, đuổi đi là được.

 

Nhưng nếu là cái sau thì phiền toái rồi.

 

Bỗng nhiên, tôi rất nhớ sư phụ và sư huynh.

 

Huhu, họ chưa bao giờ để tôi đụng vào mấy thứ đáng sợ như thế này!

 

"Mộc Mộc, làm sao bây giờ?" Giọng Lâm An Di run rẩy, gần như sắp khóc.

 

Tôi cố nhịn sợ hãi, lấy chu sa chấm một chút lên ngón tay, lại rút ra mấy tờ phù trống, vẽ liên tục ba lá.

 

Vẽ xong, tôi cắn đầu ngón tay, nhỏ m.á.u lên bùa, rồi gấp lại thành hình tam giác, đưa cho ba người còn tỉnh táo.

 

Chỉ mới đến đây hai ngày, ngón tay tôi sắp phế rồi.

 

Xong xuôi, tôi lật người xuống giường, lấy ra một nắm nếp, vẽ bùa lên trên.

 

Vẽ xong, tôi cúi đầu châm một nén nhang, nhét thêm một ít chu sa vào túi.

 

Sau đó bấm quyết Hỏa, đốt cháy nếp.

 

Tôi hoàn toàn buông xuôi rồi.

 

Hôm qua còn giả bộ quẹt diêm, hôm nay khỏi giả luôn.

 

Bình luận trực tiếp sôi trào:

 

[Tôi đã nói Điện Mộc hôm qua giả bộ mà, rõ ràng cô ấy có thể mồi lửa bằng tay không!]

 

[Mộc Mộc ơi, còn điều bất ngờ nào nữa mà Trẫm chưa biết không?]

 

[Lý Tư Kỳ và Tống Thích bị gì vậy, sắc mặt họ tái mét!]

 

[Xem cái này giữa đêm thực sự quá kích thích!]

 

Tôi sải bước đến sau lưng Lý Tư Kỳ và Tống Thích, trực tiếp chộp nắm nếp đang cháy dở, vỗ mạnh lên lưng họ.

 

Thực ra, tôi có thể vỗ vào trước ngực, nhưng khuôn mặt tái nhợt của họ trông chẳng khác gì xác chết, khiến nỗi sợ trong lòng tôi tăng gấp đôi.

 

Cả hai ngã phịch xuống đất.

 

Tôi quay sang dặn An Mẫn Y:

 

"Anh đi tìm vài đôi đũa, chắc trong bếp có."

 

Anh ấy ừ một tiếng rồi lập tức đi ngay.

 

Tôi nhìn thẳng vào mắt Lý Tư Kỳ và Tống Thích, nghiêm giọng hỏi:

 

"Ngươi là ma quỷ phương nào?"

 

Hai mắt họ đỏ ngầu, đồng loạt cất lên một giọng nói, giọng của một người đàn ông trẻ tuổi.

 

"Không liên quan đến cô!"

 

Tôi đưa tay bóp chặt trán họ, giọng lạnh như băng:

 

"Cút hay không cút?"

 

Loading...