Kẻ Nhát Gan Chuyển Mình Thành Lão Đại Tâm Linh - Series Cháy Đạo Quán - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-02-25 01:36:31
Lượt xem: 1,721
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60EI2qC27h
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Là trưởng thôn.
Cậu bé nhìn thấy ông thì hoảng hốt hét lên một tiếng, sau đó bỏ chạy.
Tôi và Lâm An Di có chút lúng túng: “Bọn cháu chỉ tiện đường đi dạo, vô tình đi tới đây thôi.”
Trưởng thôn phất tay: “Không sao, tôi không kiêng kỵ mấy chuyện này.”
Tôi đứng ngoài linh đường, nhìn vào bên trong. Hai cây nến đang cháy, nhưng chiều dài của chúng không đồng đều. Tôi cảm thấy hơi kỳ lạ nên chăm chú quan sát một lúc.
“Chị nhìn cái gì thế?” Lâm An Di hỏi tôi.
Tôi khoác tay cô ấy, đáp: “Không có gì, chỉ có cảm giác như có thứ gì đó đang giành lấy lửa nến vậy.”
“Giành lửa nến?” Cô ấy không hiểu lắm, mà tôi cũng không giải thích thêm.
Những chuyện này, tin thì có, không tin thì chẳng có. Giải thích cũng vô ích.
Trưởng thôn nghe thấy hai chữ “giành nến” thì bất ngờ tóm lấy tôi: “Cô biết những thứ này à?”
Tôi lắc đầu: “Không hiểu đâu, cháu nhát gan lắm.”
Thấy tôi không muốn nói, ông cũng không hỏi nữa, chỉ chắp tay sau lưng, tiếp tục nhìn chằm chằm vào linh đường.
Tôi kéo tay Lâm An Di, dẫn cô ấy quay về nơi chúng tôi ở.
Tổ chương trình đã mang bữa sáng đến, một vài quả trứng luộc và bánh bao.
Mấy người khác trông có vẻ không ngủ ngon lắm, chẳng ai ăn được bao nhiêu. Khi tôi và Lâm An Di quay về, bữa sáng vẫn còn khá nhiều.
Chúng tôi ăn một chút, sau đó đem phần còn lại đưa cho cậu bé mà chúng tôi gặp ở linh đường.
Sau bữa sáng, trong tai nghe truyền đến giọng nói của tổ chương trình.
“Mời các khách mời sau khi ăn sáng xong tập trung tại cây đa ở đầu làng.”
Tôi còn tưởng hôm nay không có nhiệm vụ nào cơ.
Phương Chi Hàn tháo tai nghe ra, trở về phòng chuẩn bị đồ.
Tôi, Lâm An Di và Lý Tư Kỳ chỉ mang theo một chiếc túi nhỏ. Tôi treo thanh kiếm gỗ đào lên túi, An Mẫn Y đeo xâu tiền Ngũ Đế, còn Tống Thích cầm theo lá bùa mà tổ chương trình chuẩn bị sẵn.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Cả sáu người đều sẵn sàng lên đường.
Bình luận trực tiếp:
[Cây đa có phải thu hút ma quỷ không vậy?]
[Chương trình tâm linh mà chơi lớn thế này luôn hả?]
[Trời ạ, chỉ là đến đứng dưới gốc cây thôi, có phải đi tìm c.h.ế.t đâu mà sợ?]
[Chị Tư Kỳ của tôi để mặt mộc mà vẫn xinh quá trời!]
[Aaaaa chồng tôi đẹp trai quá! An Mẫn Y, em muốn sinh khỉ con cho anh!]
……
Rất nhanh, chúng tôi đã đến nơi.
Tôi khẽ rùng mình, chỗ này âm khí rất nặng.
Lý Tư Kỳ lạnh lùng liếc nhìn tôi: “Sao thế, đạo sĩ Điện? Ở đây có ma à?”
Tôi không trả lời, chỉ chăm chú nhìn lên cây đa.
Bên dưới tán cây, một hồn ma treo cổ lơ lửng giữa không trung.
Mặt nó xám ngoét như xác chết, hai mắt chảy máu, con ngươi đen kịt. Chiếc lưỡi thè dài đến mức dị dạng. Nhưng may thay, nó chỉ là một loại tà linh cấp thấp, tro quỷ.
Tôi quan sát một hồi, lơ đễnh buông lời nhận xét:
“Lưỡi bẩn thế, còn đầy rêu vàng nữa, chắc chắn là sức khỏe kém rồi.”
Bình luận trực tiếp:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/ke-nhat-gan-chuyen-minh-thanh-lao-dai-tam-linh-series-chay-dao-quan/chuong-6.html.]
[Cứu tôi với, Điện Mộc thật sự muốn làm tôi cười c.h.ế.t mà!]
[Cô ấy bắt đầu chê bai tình trạng sức khỏe của ma quỷ rồi sao?]
[Đây là hiệu ứng do tổ chương trình sắp đặt à?]
……
Mọi người lần theo ánh mắt tôi mà nhìn lên.
Rồi ai cũng thấy được hồn ma treo cổ ấy.
Lý Tư Kỳ: “Đây... đây là thứ gì?”
Lâm An Di dù đã trải qua nhiều chuyện cũng không khỏi hoảng sợ, cô ấy nắm chặt lấy cánh tay tôi: “Phải làm sao đây? Có phải là do tổ chương trình sắp đặt không?”
An Mẫn Y và Phương Chi Hàn trông lại có vẻ rất phấn khích, hai người này chắc chắn là fan cứng của tiểu thuyết kinh dị rồi.
Chỉ có Tống Thích, nhìn có vẻ như sắp bị dọa ngất đi.
Đột nhiên, hồn ma treo cổ đó lao thẳng về phía chúng tôi, Lý Tư Kỳ lập tức đẩy tôi ra chắn trước mặt cô ta.
“Chết tiệt thật!” Tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã sắp đụng phải con ma đó rồi. Tôi giơ tay lên, chiếc răng thiên cẩu trên cổ tay phát sáng, lập tức b.ắ.n thẳng hồn ma ra xa.
Lâm An Di phản ứng nhanh, chạy lên đỡ tôi.
Cô ấy tức giận chất vấn: “Lý Tư Kỳ, cô làm cái gì vậy?”
Lý Tư Kỳ hơi ngượng ngùng: “Cô ấy... cô ấy biết bắt ma mà, lúc đó tôi phản xạ theo bản năng thôi...”
“Bản năng của cô là đẩy người khác ra chắn ma à?”
Tôi kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng. Nếu không phải đang trong lúc phát sóng trực tiếp, tôi đã khóc òa lên rồi.
Sư phụ, sư huynh, con sợ quá, cứu con với!
Thấy tôi không dễ bị bắt nạt, hồn ma treo cổ lập tức quay đầu lao thẳng về phía Tống Thích. Vốn đã nhát gan, nhìn thấy cảnh tượng đó, Tống Thích liền ngất xỉu tại chỗ.
Phương Chi Hàn vội vàng đỡ lấy anh ta. Tôi rút thanh kiếm gỗ đào từ trong ba lô ra, lấy lá bùa, niệm chú trong miệng. Lá bùa lập tức bốc cháy.
Tôi vạch lá bùa cháy dở theo lưỡi kiếm, ngay lập tức, thanh kiếm vốn đã xỉn màu bỗng sáng loáng như mới.
Tôi nhìn chằm chằm vào con quỷ xám, tay vẫn không ngừng run rẩy.
Lâm An Di tiến lên, nắm lấy tay tôi, tặng cho tôi một ánh mắt trấn an.
Cô ấy nói: “Cậu có làm nổi không đấy?”
Tôi: “???”
Không thể để mất mặt trước em gái ngọt ngào được!
Tự nhiên tôi bỗng cảm thấy khí thế bùng nổ. Hôm nay dù thế nào tôi cũng phải c.h.é.m con quỷ này cho cô ấy xem!
Tay trái tôi vẽ bùa trong không trung, tay phải cầm kiếm, đ.â.m thẳng vào con quỷ xám.
Con quỷ này có tu vi cực kém, chưa đầy một lúc đã hồn bay phách tán.
Bình luận trực tiếp:
[Chết tiệt, c.h.ế.t tiệt, đây là ma thật đúng không?]
[Trời ơi, tôi còn có thể được chứng kiến cảnh này trong đời sao?]
[Vừa rồi em gái ngọt ngào nói gì với Điện Mộc mà trông cô ấy có vẻ can đảm hẳn lên vậy?]
[Cô bé ngọt ngào vừa hỏi Điện Mộc có làm nổi không hahahaha.]
[Một cô gái Trung Quốc mạnh mẽ không bao giờ chịu thua.]
[Mọi người có nhìn thấy Lý Tư Kỳ đẩy người khác không?]
[Có thấy, không ngờ Lý Tử Kỳ lại là người như vậy.]