KẾ MẪU HUNG MÃNH - 5

Cập nhật lúc: 2025-12-26 07:06:06
Lượt xem: 159

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9AHwsBoteW

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sắc mặt Lưu Quý phi tái mét, theo bản năng lùi một bước:

 

“Ngươi… ngươi gì? Bệ hạ còn ở phía …”

 

“Ta gì cả.”

 

Trưởng công chúa khẽ mỉm , đưa tay chỉnh chiếc trâm bước lay bên tóc mai cho Lưu Quý phi.

 

Động tác dịu dàng như đang vuốt ve gương mặt của tình nhân, nhưng Lưu Quý phi run như sàng gạo.

 

“Ta chỉ nhắc cho ngươi nhớ, Tạ Như Trác tuy hèn nhát, nhưng là phò mã mà , Lý Trường Ca, đường đường chính chính cưới hỏi. Khuôn mặt của , chỉ mới đ.á.n.h. Nếu ngươi còn dám thò móng vuốt …”

 

Ngón tay Trưởng công chúa lướt qua chiếc cổ non mịn của Lưu Quý phi:

 

“Ta sẽ cho ngươi , gạch lát điện Lân Đức , cũng thể nhuộm đỏ.”

 

5

 

Khi hoàng đế giá lâm, bầu khí đang ngượng ngập đến mức thể moi cả một tòa hoàng lăng.

 

Hoàng đế là một con hổ đội lốt cừu.

 

Ngài dường như thấy sắc mặt trắng bệch của Lưu Quý phi cùng những mảnh ngọc vỡ đất, hề hề ban cho xuống.

 

“Hoàng tỷ mới tân hôn, trẫm trong lòng vui mừng.”

 

Hoàng đế nâng chén rượu lên:

 

“Nghe Tạ ái khanh tài cao học rộng, hôm nay là gia yến, chi bằng ngẫu hứng một bài thơ, giúp vui một chút?”

 

Đây là giúp vui.

 

Rõ ràng là đem phụ đặt lên lửa mà nướng.

 

Làm thì là đại bất kính, quá, át mất chủ, càng là đại bất kính.

 

Phụ bưng chén rượu, tay run đến mức rượu đổ mất một nửa.

 

Trưởng công chúa bên cạnh, bóc một quả nho ném miệng, ý định tay giúp đỡ.

 

Nàng dường như cũng xem thử, nam nhân ngoài việc lải nhải câu chữ sách vở thì rốt cuộc còn mấy cân mấy lạng.

 

Phụ run run dậy.

 

Ông vị hoàng đế cao cao tại thượng, Trưởng công chúa đang bên cạnh, lạnh lùng khoanh tay .

 

Cuối cùng, ánh mắt ông rơi xuống .

 

Ta đang gặm miếng bánh quế hoa mà Trưởng công chúa đưa cho, khóe miệng là vụn bánh.

 

Phụ bỗng .

 

Một nụ bất lực, nhưng vô cùng dịu dàng.

 

“Thần… xin mạo .”

 

Ông những câu chữ hoa mỹ ca tụng công đức.

 

Ông vầng trăng ngoài điện, chậm rãi ngâm:

 

“Vi thần vốn chỉ là cỏ bồng. Lạc bước lầu ngọc tháp cao. Nguyện đem chân tâm đổi trăng sáng. Chỉ mong con trẻ tránh bụi trần.”

 

Bài thơ mộc mạc, thậm chí chút quê.

 

Đại khái là: vốn chỉ là một kẻ nhà quê trồng ruộng, lỡ bước cái ván cờ cao cấp của các

 

Ta cũng chẳng chí lớn gì, chỉ đối xử với thê t.ử , để con gái tránh xa những chuyện loạn thất bát tao .

 

Trong điện im phăng phắc.

 

Những vị đại thần vốn chờ xem trò nên lời.

 

Bài thơ tuy văn hoa, nhưng toát một sự thẳng thắn và… nhát gan mà đầy lý lẽ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ke-mau-hung-manh/5.html.]

Hoàng đế nheo mắt , dường như đang xem xét trong lời của phụ mấy phần thật giả.

 

Một lúc , hoàng đế phá lên ha hả:

 

“Hay cho câu chỉ mong con trẻ tránh bụi trần! Tạ ái khanh quả nhiên là nam nhân thật thà lo cho gia đình! Thưởng!”

 

Khi yến tiệc tan cuộc, lưng phụ ướt đẫm mồ hôi.

Truyện đăng page Ô Mai Đào Muối

Vừa khỏi cửa cung, ông mềm nhũn cả chân, suýt nữa thì quỳ sụp xuống đất.

 

Trưởng công chúa mắt nhanh tay lẹ, túm lấy cổ áo lưng ông, xách ông lên như xách một con gà con, lôi thẳng xe ngựa.

 

“Có tiền đồ thật.”

 

Trưởng công chúa ném phụ xuống đệm mềm, ghét bỏ đưa cho ông một chiếc khăn:

 

“Lau mồ hôi , còn tưởng bản cung ném ngươi xuống nước ngâm ba ngày ba đêm.”

 

Phụ nhận lấy khăn, lau mồ hôi ngây ngô :

 

“Điện hạ, thần ngài mất mặt chứ?”

 

Trưởng công chúa liếc ông một cái, gì.

 

nàng thò tay tay áo, móc một cái đùi gà gói bằng giấy dầu, ném n.g.ự.c phụ .

 

“Thuận tay chôm ở ngự thiện phòng, nguội , tạm ăn .”

 

Phụ ôm lấy cái đùi gà, mắt sáng rực lên, như đang ôm một bảo bối.

 

Ta rõ.

 

Khi Trưởng công chúa đầu ngoài cửa sổ, khóe miệng nàng lén cong lên một chút.

 

6

 

Chúng cứ tưởng cửa ải coi như qua.

 

đến khi trở về Tạ phủ, mới phát hiện trong nhà trộm.

 

Hoặc đúng hơn là… nội gián.

 

Ta và phụ bước sân thấy .

 

Quá yên tĩnh.

 

Ngày thường giờ , nhị thẩm hẳn đang ở ngoài sân mắng gà c.h.ử.i ch.ó, còn tổ mẫu thì hẳn đang ở trong Phật đường gõ cái mõ gỗ sứt mẻ .

 

Thế nhưng hôm nay, trong sân tối om, đèn đuốc tắt hết.

 

Chỉ chính sảnh là còn sáng đèn.

 

Trưởng công chúa nhíu mày, bước nhanh trong.

 

Vừa cửa, liền thấy tổ mẫu và nhị thẩm đang bên bàn đếm tiền.

 

Bạc trắng lóa, chất đầy cả một bàn.

 

Thấy chúng trở về, nhị thẩm cuống cuồng định lấy vải phủ lên đống bạc, nhưng kịp nữa .

 

“Ồ, bà mẫu đây là phát tài ?”

 

Trưởng công chúa tựa ở cửa, giọng lạnh tanh.

 

Tổ mẫu cố giữ bình tĩnh, sa sầm mặt :

 

“Phát tài cái gì mà phát tài! Đây là… đây là tiền trong nhà bán mấy mẫu ruộng ! Ngược là các ngươi, cung ăn ngon mặc , bỏ mặc chúng cô nhi quả phụ ở nhà gặm dưa muối!”

 

“Ruộng ?”

 

Phụ nghi hoặc bước tới:

 

“Mẫu , khế ước ruộng đất trong nhà đều khóa trong ngăn bí mật ở thư phòng của con, bán là ruộng ở ?”

 

Loading...