Kế Hoạch Thuần Dưỡng Bạo Quân - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-02-11 03:14:10
Lượt xem: 57
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6VAIg9BsRg
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngoài cửa sổ gió bắc thổi ào ạt, cuốn theo vài chiếc lá rụng, va vào song cửa sổ.
Vì trời âm u nên khắp Đông Noãn các đều thắp nến to bằng cánh tay.
Đèn đuốc sáng trưng, kéo bóng hai người dài ra, cũng chiếu sáng ngũ quan sắc nét mang theo vẻ áp bức của Nguyên Hòa đế.
Mẫu thân của hắn, Kính Đoan thái hậu hiện giờ, năm đó là mỹ nhân tuyệt sắc nổi tiếng kinh thành. Nguyên Hòa đế thừa hưởng dung mạo của mẫu thân, ngũ quan rõ ràng, sống mũi cao thẳng, tóc mai như d.a.o cắt.
Dưới hàng lông mày dài xếch ngược, đôi mắt hai mí hẹp dài hơi xếch lên, là một đôi mắt rất đẹp.
Chỉ tiếc, tính cách Nguyên Hòa đế già dặn trước tuổi, ngày thường cực kỳ tự giác tự chủ, thái độ trầm ổn ôn hòa, ngay cả quát mắng thần tử cũng ít khi, càng ít khi thấy hắn cười thoải mái.
Thi thoảng cười lên, cũng giống như gió nhẹ thổi qua hồ nước sâu trăm thước, mặt hồ gợn sóng, không hề nổi sóng lớn.
Khiến cho các triều thần trước mặt hắn, ai nấy đều che giấu tính khí nóng nảy, không dám lớn tiếng ồn ào, cố gắng thận trọng trong lời nói và hành động. Nếu lớn tuổi rồi mà lại lỡ lời trước mặt vị quân vương trẻ tuổi nhân hậu, thật sự là xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu, trở thành trò
cười cho thiên hạ.
Quân thần ngồi xuống, Nguyên Hòa đế cầm đũa bằng ngà voi lên, thuận miệng hỏi, "Vừa rồi quên hỏi, Tuyết Khanh đã dùng bữa trưa ở nhà chưa?"
Mai Vọng Thư cũng cầm đũa lên, thành thật trả lời, "Chưa ạ."
"Ồ." Nguyên Hòa đế gắp một đũa thức ăn, giọng điệu bình thường, giống như đang trò chuyện, "Về phủ lâu như vậy, lại chưa dùng bữa. Chẳng lẽ đóng cửa nói chuyện phiếm với phu nhân cả canh giờ? Quả nhiên là vợ chồng tình thâm."
Mai Vọng Thư không phải người chậm chạp, lập tức cảm nhận được sự khác thường dưới thái độ bình tĩnh của quân vương.
Đũa vừa cầm lên liền đặt xuống, nàng lập tức đứng dậy cáo tội, "Thần hoảng sợ. Về nhà tắm rửa thay quần áo, quá mệt mỏi, vô ý ngủ quên... Ngủ mất hai khắc đồng hồ."
Nguyên Hòa đế khẽ cười, "Đứng dậy làm gì. Trẫm đâu có trách ngươi. Ngồi xuống đi, tiếp tục dùng bữa."
Hắn gắp miếng cá hấp bỏ vào bát Mai Vọng Thư, "Nhớ ngươi thích ăn cá? Cá chép sông Tùng Giang mới tiến cống mùa thu đông, thịt béo ngon, ăn nhiều một chút."
Vị cá chép đúng mùa quả thực tươi ngon ngọt ngào, xương cá đã được gỡ sạch, chỉ còn lại thịt cá trắng nõn béo ngậy.
Mai Vọng Thư cúi đầu cắn một miếng cá hấp mềm mại, chậm rãi nhai, bên tai vang lên giọng nói trầm thấp quen thuộc:
"Vợ chồng lâu ngày gặp lại, khó kìm lòng nổi, là lẽ thường tình. Nếu trẫm trách phạt ngươi, chẳng phải là không gần gũi sao."
Tuy bệ hạ không câu nệ quy củ 'thực bất ngôn', nhưng nói chuyện khi miệng còn thức ăn, chung quy là bất nhã. Mai Vọng Thư không nói gì, chỉ gật đầu.
Ánh mắt Nguyên Hòa đế hơi trầm xuống, khóe môi lại cong lên nụ cười nhạt, "Nhưng mà, nhớ trước kia, mỗi lần ra khỏi cung trở về, bất kể đồ vật sang hèn, Tuyết Khanh luôn mang về vài món đồ nhỏ cho trẫm, nào là kẹo đường,
múa rối bóng, bánh hấp, dế trong lồng cỏ."
Nói đến đây, hắn trêu chọc, "Giờ đi Giang Nam đạo, đường xá xa xôi, vậy mà chỉ nhớ đến ái thê ở nhà, quên mất trẫm rồi."
Mai Vọng Thư cuối cùng cũng ăn xong miếng cá hấp trong miệng.
Nàng mở miệng giải thích, "Bệ hạ oan uổng thần rồi. Lần này thần mang về rất nhiều quà cho bệ hạ, hôm nay vào cung gấp gáp, chỉ chuẩn bị xong danh sách quà. Quà còn khóa trong mấy chục cái rương, đều để ở sân thư phòng của thần, chưa mở ra sắp xếp. Mong bệ hạ rộng lượng cho thần vài ngày, sắp xếp xong sẽ đưa vào cung."
Vừa nói, vừa lấy danh sách quà từ trong tay áo rộng ra, hai tay dâng lên.
Nguyên Hòa đế nhìn vào tay áo quan phục màu đỏ tía của nàng, không nói gì.
"Vào cung triều kiến cũng được nửa canh giờ rồi, cũng khó cho ngươi im lặng nắm tờ giấy đến tận bây giờ. Trẫm không nhắc, ngươi cũng không nhắc."
Nói xong, hắn đưa tay ra, lấy tờ danh sách quà màu đỏ tươi viền vàng còn mang theo hơi ấm từ tay Mai Vọng Thư, mở ra xem ngay trước mặt.
Danh sách quà là do Mai Vọng Thư tự tay viết trên đường hồi kinh, nét chữ hành thư đẹp mắt, bố cục và nội dung đều đúng quy củ.
Quà tặng đa phần là đặc sản Giang Nam, một bức bình phong thêu hai mặt Tô Châu, hai mươi xấp lụa Hàng Châu, một pho tượng Phật bà nghìn tay bằng ngọc, vài bức tranh chữ của danh gia địa phương Giang Nam, mười giỏ hoa quả theo mùa, vân vân. Có vài món rất quý giá, có vài món mới lạ nhưng không quá đắt đỏ.
Nguyên Hòa đế thần sắc không đổi, dọc theo danh sách quà được liệt kê, đầu ngón tay chậm rãi lướt xuống.
"... Một lá bùa bình an chùa Linh Cốc." Hắn đọc nhỏ.
“Chùa cổ được xây dựng từ thời Nam triều, trải qua chiến hỏa vẫn lưu tồn đến nay, quả là cực kỳ hiếm có.” Mai Vọng Thư giải thích ngắn gọn, “Hương khói ở địa phương đó cực thịnh. Lúc ấy thần nhất thời nổi hứng, sáng sớm đã đi tham quan, vừa hay gặp được cao tăng trong chùa, nên tự ý làm chủ, cầu cho bệ hạ một lá bùa bình an. Bệ hạ nếu thích thì giữ lại vài ngày, không thích thì vứt đi cũng được.”
Lạc Tín Nguyên thần sắc không có gì thay đổi, chỉ gật đầu, ra hiệu đã nghe thấy, đầu ngón tay tiếp tục di chuyển xuống phía dưới,
“... Mười con vịt sống Giang Tâm châu?”
Mai Vọng Thư cười rộ lên, “Cái này thần đã tự mình nếm thử rồi. Nghe nói là dùng nước sốt bí truyền để nuôi vịt sống, hầm canh hương vị cực kỳ thơm ngon. Thần ở Giang Nam chán ăn, chỉ có món canh vịt sống đậu phụ này, ăn xong vẫn còn thơm tho, nhớ mãi không quên. Người nông dân đó nói vịt đã g.i.ế.c mổ không thể để lâu, dễ bị hỏng, thần bèn vận chuyển mười con vịt sống về kinh thành.”
Lạc Tín Nguyên nhìn chằm chằm vào dòng chữ “vịt sống Giang Tâm châu” được viết bằng nét chữ thanh tú, trong mắt rốt cuộc cũng hiện lên ý cười.
Hắn quay đầu phân phó Tô Hoài Trung đang đứng hầu bên cạnh, “Chờ mười con vịt sống Giang Nam này tiến cung, đừng vội g.i.ế.c mổ, mang đến cho trẫm xem thử.”
Tô Hoài Trung thầm lắc đầu, nghĩ thầm ngự thiện phòng sắp bận rộn rồi, lập tức khom người lĩnh mệnh, “Tuân chỉ.”
Mai Vọng Thư nhìn thấy cảnh này, mím môi, khẽ mỉm cười.
Tuy rằng thánh thượng tính tình trầm ổn, mười sáu tuổi đã được gia quan trước thời hạn, từ đó trưởng thành, nhưng dù sao năm nay cũng mới vừa tròn hai mươi.
Người trẻ tuổi mà, trời sinh tràn đầy sức sống, so với ngọc chạm khắc, tranh thêu, những thứ đồ vật đắt tiền không có sinh khí này, luôn hứng thú với những thứ sống động hơn.
Sau khi dâng danh sách quà tặng, không khí dùng bữa giữa vua tôi rõ ràng trở nên thoải mái hơn.
Tô Hoài Trung quan sát sắc mặt, lập tức thêm món, rót rượu, tiếp tục dùng bữa.
Lần này vua tôi nói chuyện cũng không câu nệ như lúc nãy, vừa ăn vừa trò chuyện, nói một hồi về phong cảnh ở Giang Nam, dần dần lại chuyển sang chuyện công vụ lần này.
“Sau khi ngươi rời kinh tháng đó, trẫm đọc sử sách về thời kỳ cát cứ cuối triều trước, lúc bấy giờ, quan lại địa phương thế lực quá lớn, thậm chí có thể điều binh chặn g.i.ế.c khâm sai kinh thành, sau đó đổ tội cho sơn tặc cướp của g.i.ế.c người.”
Lạc Tín Nguyên vừa ăn vừa nói, “Trẫm lập tức giật mình, vội vàng lệnh cho Bộ binh điều hai vạn kỵ binh nặng Liêu Đông, ngày đêm gấp rút xuống phía Nam, đóng quân ở Giang Bắc, để uy h.i.ế.p quan lại địa phương.”
Nói đến chuyện này, Mai Vọng Thư ấn tượng rất sâu sắc, “Hai vạn kỵ binh nặng mà bệ hạ gấp rút điều động, đã gây ra sóng gió lớn trong giới quan trường Giang Nam đạo, chỉ trong vòng mười ngày đã có ba quan viên sợ tội tự sát. Chúng thần vốn dĩ không có manh mối điều tra, lần này tốt rồi, lần theo dây leo, trực tiếp lần ra được mấy vụ án lớn năm xưa. Bệ hạ chiêu này gõ núi dọa hổ, dùng rất tuyệt diệu.”
Nói đến đây, hai người nhìn nhau cười.
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, một bữa trưa dùng hết cả canh giờ. Lạc Tín Nguyên dùng bữa động tác thong thả, nhưng ăn rất nhiều, Mai Vọng Thư ăn theo cả canh giờ, bất tri bất giác lại ăn hết gấp đôi lượng cơm ngày thường, lúc ngừng đũa cảm thấy dạ dày đã no căng.
Sau bữa ăn, theo lệ cũ dùng trà ấm súc miệng, Mai Vọng Thư vừa đặt chén trà xuống, trước mặt lại được dâng lên một chiếc chén sứ thứ hai.
Nắp chén còn chưa mở ra, chỉ vừa bưng đến, ngửi thấy mùi vị cay nồng quen thuộc kia, nàng không nhịn được nhíu mày thanh tú.
“Lại là canh gừng sâm?”
Tô công công đích thân bưng chén canh gừng sâm đến trước mặt nàng, “Đúng là canh gừng sâm. Vẫn là nồi nấu sáng nay, một nửa đưa đến Thập Lý Độ ngoài thành, một nửa để lại trong cung, chuẩn bị cho Mai học sĩ khi vào cung.”
Đồ ngự ban, không tiện từ chối, Mai Vọng Thư chỉ đành nhận lấy chén canh, từ từ uống hết.
Ngay sau đó lại dâng lên một chiếc chén sứ xanh trắng thứ ba.
Bên trong đựng nửa chén mật hoa hòe màu vàng nhạt, vừa vào miệng ngọt ngào thơm mềm, cuối cùng cũng át đi vị cay nồng lúc trước.
Trong Đông Noãn các đốt địa long, vốn dĩ đã ấm áp như xuân, ba chén trà sau bữa ăn của Mai Vọng Thư uống xong, trên trán trơn bóng ứa ra một lớp mồ hôi mỏng, nóng đến mức toát hết mồ hôi, ngay cả lớp áo đơn bên người cũng ướt đẫm.
Hoàng thượng ngồi đối diện vẫn luôn yên lặng uống trà, không nói lời nào, nhìn nàng dùng xong ba chén trà, mới mở miệng nói, “Trên mặt rốt cuộc cũng có chút huyết sắc rồi. Canh gừng sâm quả thật hiệu quả, sau này trong cung mỗi ngày đều chuẩn bị.”
Nội thị dọn dẹp bát đĩa xong, Lạc Tín Nguyên lại phân phó lấy bàn cờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/ke-hoach-thuan-duong-bao-quan/chuong-4.html.]
“Phù sinh trộm được nửa ngày nhàn. Gần đây trẫm mới có được một bộ cờ ngọc ấm, Tuyết Khanh có hứng thú cùng trẫm đánh một ván không?”
Mai Vọng Thư nhận lấy khăn tay Tô Hoài Trung đưa tới, lau mồ hôi trên trán, khẽ thở dài, “Thần tự nhiên nguyện ý phụng bồi, chỉ xin bệ hạ hôm nay đừng ép thần uống chén canh gừng sâm thứ ba nữa.”
Ý cười trong mắt Lạc Tín Nguyên càng đậm hơn.
“Canh hầm bằng sâm trăm năm, ngươi còn muốn uống mấy chén một ngày. Đừng chỉ lo lau mồ hôi, nghiêm túc đánh cờ, không được cố ý nhường. Nếu nhường quá rõ ràng, trẫm sẽ ban thưởng cho ngươi canh gừng sâm đấy.”
“Cạch!”
Trong Đông Noãn các thỉnh thoảng vang lên tiếng rơi cờ thanh thúy.
Kỳ lực của Lạc Tín Nguyên tuy rằng so với trước kia đã tiến bộ không ít, chung quy vẫn không bằng Mai Vọng Thư từng bỏ ra nhiều thời gian nghiên cứu cờ phổ.
Nàng vừa đánh cờ vừa làm việc khác, vừa thưởng thức những quân cờ ngọc ấm hiếm có, vừa không ảnh hưởng đến việc nàng bày binh bố trận, nhẹ nhàng đánh cho thánh thượng thua tan tác.
Lạc Tín Nguyên đã quen thua cờ trước mặt nàng, không hề để ý, đếm xong số nước, lập tức chơi ván mới.
Hai bên vừa mới bắt đầu ván mới không lâu, bên ngoài Đông Noãn các yên tĩnh rộng rãi, vang lên tiếng bước chân nhỏ vụn.
Tô Hoài Trung đi vào bẩm báo, “Bệ hạ, Hình đại phu đến rồi. Nói hôm nay là ngày hẹn trước để bắt mạch bình an cho bệ hạ.”
Mai Vọng Thư lập tức buông quân cờ trắng xuống, đứng dậy hành lễ, “Long thể bệ hạ quan trọng, đánh cờ có thể để ngày khác, thần xin cáo lui.”
Lạc Tín Nguyên nhìn nàng với vẻ mặt buồn cười, “Người khác nói với trẫm như vậy thì thôi, sao Tuyết Khanh cũng học theo vậy. Trước kia lúc Hình Dĩ Ninh khám bệnh cho trẫm, lần nào ngươi không có mặt? Ngồi xuống đi.”
Mấy cung nữ, nội thị hầu hạ trước mặt lặng lẽ bận rộn, buông xuống tầng tầng lớp lớp màn sa móc vàng, đóng kín tất cả cửa sổ gỗ, thắp sáng đèn nến xung quanh, chuẩn bị nước ấm.
Sau khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ để lại Tô Hoài Trung hầu hạ trước mặt, Mai Vọng Thư ngồi bên cửa sổ, những cung nhân còn lại đều nối đuôi nhau lui ra ngoài.
Chốc lát sau, bên ngoài Đông Noãn các truyền đến tiếng bước chân.
Hình Dĩ Ninh, ngự y được thánh thượng sủng ái nhất trong cung, Hình đại phu, đeo hòm thuốc, mặc một bộ quan bào màu xanh đá sạch sẽ thẳng thớm, thong thả vén màn sa lên, bước vào.
“Cung chúc bệ hạ thánh an.” Hình đại phu theo lệ hỏi thăm, “Gần đây bệ hạ cảm thấy thân thể thế nào? Vết thương cũ có dấu hiệu đau tái phát không?”
Phía sau vách ngăn gỗ tử đàn trong cùng của Đông Noãn các, đặt một chiếc giường La Hán dùng để nghỉ ngơi hàng ngày.
Đông Noãn các không lớn lắm, từ hướng của Mai Vọng Thư nhìn sang, xuyên qua vách ngăn có hoa văn mai vượt tuyết, có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng ở chỗ giường La Hán.
Lạc Tín Nguyên không hề kiêng dè Mai Vọng Thư, cởi bỏ long bào, áo khoác, áo trong ngay trước mặt nàng.
“Chỗ lưng đã không còn cảm giác gì nữa rồi.” Hắn để trần vai, xoay người lại, lộ ra tấm lưng rắn chắc khỏe mạnh.
“Mấy hôm trước trời mưa liên miên, trẫm vẫn vận động gân cốt như thường, cưỡi ngựa b.ắ.n cung, vai gáy và lưng không có chỗ nào khó chịu. Có lẽ đã khỏi hẳn rồi.”
Dưới ánh đèn sáng, vị hoàng đế trẻ tuổi thản nhiên để lộ vết thương cũ chằng chịt dữ tợn sau lưng.
Thần sắc bình tĩnh, không hề gợn sóng.
Dưới ánh nến sáng rực, lộ ra những vết thương cũ chằng chịt sau lưng Lạc Tín Nguyên.
Vết thương cũ lâu đời nhất, có lẽ đã hơn mười năm rồi.
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Năm tháng quá lâu, vết thương do roi quất đáng sợ suýt chút nữa lấy mạng năm xưa, giờ đây cũng chỉ còn lại vài đường sẹo màu nâu nhạt đan xen nhau.
Ngược lại, những vết thương do đánh đòn năm gần đây, để lại sẹo càng sâu hơn.
Mai Vọng Thư ngăn cách bởi bức bình phong cành mai trong Đông Noãn các, đột nhiên nhìn thấy những vết sẹo quen thuộc sau lưng vị hoàng đế trẻ tuổi, một cảm giác chua xót dâng lên.
Cảm giác xa lạ kỳ quái lúc gặp mặt vua tôi hôm nay bỗng nhiên nhạt đi.
Thời gian như bị kéo ngược về mấy năm trước. Trong hoàng thành phong vũ phiêu diêu, các vị đại thần trung thành bí mật tập hợp lại, dùng sức mạnh mỏng manh của mình, cùng nhau bảo vệ vị thiếu niên chân long đang gặp khó khăn.
Nàng đến nay vẫn còn nhớ lần đầu gặp nhau trong cung, thiếu niên kia cả người chật vật, ánh mắt như sói đơn độc.
Cũng nhớ rõ ràng ngày bệ hạ mười sáu tuổi, được gia quan, lúc đó, thanh thế của phe cánh Tịch thị đang như mặt trời ban trưa, thiên tử như con rối.
Ngày hôm đó, dưới ánh mắt đầy ẩn ý của văn võ bá quan, bóng lưng gầy yếu của thiếu niên mặc long bào, mũ miện mười hai chương phức tạp, lặng lẽ bước từng bước lên bậc thang son…
Và bóng lưng cường tráng đã trưởng thành hoàn toàn ngày hôm nay, trùng khớp một cách kỳ diệu.
Nàng vén màn sa lên, bước vào trong vách ngăn, ngồi xuống chiếc ghế đẩu gỗ hồng bên cạnh giường La Hán.
“Ngoại thương gân cốt da thịt dễ chữa lành, nhưng nội thương làm sao để kiểm tra xem đã khỏi hẳn chưa?”
Nàng hỏi Hình Dĩ Ninh, “Bệ hạ từng bị thương nội tạng, ho ra m.á.u suốt cả tháng trời, mỗi khi đến mùa đông là ho khan không dứt, hai năm nay tuy có vẻ đã khá hơn, nhưng có phải chỉ là lúc trẻ tuổi không rõ ràng, mười năm hai mươi năm sau sẽ xuất hiện di chứng không?”
Hình Dĩ Ninh vừa bắt mạch xong, vừa kiểm tra vết thương cũ sau lưng, bắt mạch xong, dưới ánh đèn mở chiếc hộp đựng kim châm cứu dài của mình ra, lấy ra một cây kim bạc rất mảnh, đưa vào trong ánh nến hơ nóng,
“Mai học sĩ vừa mở miệng đã hỏi vấn đề hóc búa như vậy, chẳng phải là đang làm khó hạ quan sao. Chuyện mười năm hai mươi năm sau, ai có thể nói chắc được chứ.”
Mai Vọng Thư đã nghe quen cách nói chuyện của người này, không để bụng.
“Không ai bắt ngươi phải nói chắc chắn. Chỉ cần có sáu bảy phần nắm chắc, cứ việc nói thẳng.”
Đôi mắt đào hoa của Hình Dĩ Ninh cười rộ lên, “Vậy hạ quan xin mạn phép nói thẳng. Bệ hạ tuy bị thương nặng lúc nhỏ, nhưng mười bốn mười lăm tuổi là lúc xuân thì của con người, vạn vật sinh sôi nảy nở, khí huyết sung mãn nhất, cho dù là bị thương nặng sắp c.h.ế.t cũng dễ cứu chữa hơn. Hơn nữa mấy năm nay trong cung ăn uống điều dưỡng rất tốt, bệ hạ lại ngày nào cũng chăm chỉ luyện võ rèn luyện thân thể. Gần đây hạ quan bắt mạch cho bệ hạ, mạch tượng trầm ổn hữu lực, cực kỳ khỏe mạnh. Hạ quan cảm thấy, bệ hạ rất khỏe. Nếu được phép, bắt mạch bình an mỗi mười ngày một lần, cũng có thể giảm xuống còn mỗi tháng một lần rồi.”
Ánh mắt Mai Vọng Thư lướt qua cây kim bạc mảnh.
Nàng cũng không phải mới quen biết Hình Dĩ Ninh ngày đầu, biết rõ người này nói chuyện không bao giờ nói hết, luôn theo kiểu nói ba phần giấu ba phần.
“Bệ hạ khỏe mạnh, đó là tin tức rất tốt. Nhưng Hình đại phu, nếu ngay cả bắt mạch bình an cho bệ hạ cũng có thể giảm bớt, sao ngươi còn chuẩn bị kim bạc?”
“Ồ,” Hình Dĩ Ninh xoay cây kim bạc trong tay một góc nhỏ, hơ nóng đều hơn, “Kim bạc trong tay hạ quan, đương nhiên là chuẩn bị cho Mai học sĩ ngươi rồi. Nằm xuống giường bên cạnh đi, Mai học sĩ.”
“…” Mai Vọng Thư giơ tay day day mi tâm, “Ta rất khỏe. Không làm phiền Hình đại phu hao tâm tổn sức.”
Lạc Tín Nguyên khoác áo đứng dậy, “Trẫm bảo hắn chuẩn bị. Đã đến đây rồi, bệnh cũ trên người Tuyết Khanh, tiện thể để Hình Dĩ Ninh xem thử. -- Qua bên kia nằm xuống đi.”
Giọng điệu tuy ôn hòa, nhưng không cho phép từ chối.
Mai Vọng Thư nhíu mày, dưới sự thúc giục của Hình Dĩ Ninh miễn cưỡng đứng dậy, đi đến chiếc giường quý phi bên kia cửa sổ nằm xuống, đưa cổ tay cho Hình đại phu.
Hình đại phu bắt mạch một lúc, lại bảo nàng há miệng ra, nhìn màu sắc lưỡi, dặn nàng nằm nghiêng.
Vừa mới nằm nghiêng, Hình Dĩ Ninh không hề khách khí, trực tiếp đ.â.m cây kim bạc vào vai trái nàng.
Kim bạc đ.â.m vào cơ thể hai tấc, không biết đ.â.m trúng huyệt vị nào, cảm giác tê dại khó chịu chợt dâng lên, như thể có hàng ngàn con kiến đang đồng thời cắn xé kinh mạch dưới da, Mai Vọng Thư trong nháy mắt tê dại cả da đầu, nghiến răng chịu đựng một lúc, vẫn không nhịn được, khẽ rên lên một tiếng.
Bên kia giường quý phi đột nhiên nặng trĩu.
Lại là Lạc Tín Nguyên ngồi xuống.
“Sao vậy?” Ánh mắt vị hoàng đế mang theo sự quan tâm không che giấu được, đưa tay lau đi lớp mồ hôi mỏng trên trán nàng, “Có phải chỗ nào trên người không thoải mái không?”
Chỗ nào cũng không thoải mái.