KẾ HOẠCH NUÔI DƯỠNG PHẢN DIỆN - CHƯƠNG 4

Cập nhật lúc: 2025-02-15 11:03:14
Lượt xem: 238

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bước vào trong, giơ chân giẫm lên tay thiếu niên đang quỳ gục xuống đất vì kiệt sức.

Nhẹ nhàng dùng lực nghiền nát.

Hài lòng nghe thấy tiếng da thịt căng cứng.

Thiếu niên vì nhịn đau, sắc mặt trở nên tái nhợt.

Tôi cúi người xuống, dịu dàng lau những giọt mồ hôi nhỏ trên trán hắn.

Lấy con d.a.o găm dính đầy m.á.u từ tay hắn, lau lên quần áo bẩn thỉu của hắn: “Thẩm Trác, cảm giác này thế nào?”

Chưa đợi hắn trả lời.

Tôi lại như đang thảo luận về thời tiết, thuận miệng hỏi hắn: “Thế nào, có muốn cân nhắc đi theo tôi không?”

Im lặng.

Lại là sự im lặng c.h.ế.t chóc.

Nhưng nửa phút sau.

Thiếu niên đang cúi đầu trước mặt lại như đang vùng vẫy cuối cùng.

Hắn ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt dường như mang theo vài phần hy vọng.

Tôi nghe thấy hắn hỏi tôi:

“Cô…”

“Thật sự không phải đến cứu tôi sao?”

Đến lúc này rồi, vẫn còn nghĩ đến những thứ linh tinh này.

Tôi cầm d.a.o lên tùy ý so sánh, cười khẩy: “Đương nhiên là không.”

Tôi cứ tưởng hắn vẫn đang mơ mộng về một vị cứu tinh từ trên trời rơi xuống.

Nào ngờ hắn lại giơ tay chỉ vào khoảng không bên cạnh tôi:

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

“Nhưng, nó không phải nói cô đến cứu tôi, để tôi làm người tốt sao?”

Hửm?

Tôi quay đầu nhìn về phía bên cạnh trống không.

Sững sờ một lúc.

Mới phản ứng lại hắn đang nói về hệ thống.

Hệ thống cũng ngây người, ngừng trách mắng tôi.

【Hắn hắn hắn hắn, hắn có thể nhìn thấy tôi?】

Ánh mắt của Thẩm Trác, âm thầm chứng minh tất cả.

Vì vậy, tôi và hệ thống im lặng nghe hắn tiếp tục nói:

“Chẳng phải mọi người đều hy vọng tôi trở thành người tốt sao?”

“Mẹ là vậy, bố là vậy, thầy cô là vậy, tất cả bọn họ đều vậy.”

“Nhưng tại sao cô… lại khác?”

Anh khẽ lẩm bẩm, hai chữ "cô cô" phát ra nghe có chút ngượng nghịu, non nớt.

Giống như một đứa trẻ phạm lỗi khi còn nhỏ đang tìm lý do biện minh cho mình.

Nhưng nếu anh ta đã phát hiện ra hệ thống, tôi cũng không cần phải giả vờ nữa.

Vì vậy, tôi vỗ nhẹ lên vai anh ta, kiên nhẫn giải thích với anh ta như một người trưởng thành: "Chỉ có kẻ thù của con mới mong con trở thành người tốt, học cách nhẫn nhịn và yếu đuối."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/ke-hoach-nuoi-duong-phan-dien/chuong-4.html.]

"Còn ta, đến đây để dạy con trở nên mạnh mẽ."

Có lẽ anh ta không còn lựa chọn nào khác.

Cũng không còn ý nghĩa gì để do dự nữa.

Vì vậy, sau một hồi im lặng, hàng mi đen như cánh quạ của Thẩm Trác khẽ rũ xuống, rồi đáp lại tôi một tiếng: "Vâng, con đi với cô."

Tiếng "vâng" ngắn gọn này khiến tôi có chút không hài lòng.

Nhưng tôi sẵn lòng kiên nhẫn hơn với đứa trẻ này.

"Ta cho con thêm một cơ hội, trả lời lại câu hỏi của ta."

Nghe vậy, vẻ mặt ngoan ngoãn trên mặt Thẩm Trác cứng lại trong giây lát, như thể bị người ta vạch trần suy nghĩ.

Tôi cũng rất nể mặt mà giả vờ như không thấy.

Cuối cùng, khi anh ta đưa tay đặt vào lòng bàn tay tôi,

Tôi hài lòng khi nghe thấy giọng nói khàn khàn, mệt mỏi của anh ta cất lên: "Vâng, cô cô."

05

Tôi đã làm theo mong muốn của hệ thống, đưa Thẩm Trác về nhà.

Ngày trở về từ đấu trường rất náo nhiệt.

Nhiều người đã nhìn thấy Trần Sinh bị c.h.ặ.t đ.ầ.u và Thẩm Trác đầy m.á.u me được tôi đưa ra.

Bởi vì theo quy định, đánh nhau riêng tư gây thương vong thì đều phải lấy mạng đổi mạng.

Nhưng hệ thống sau đó còn im lặng hơn cả bầu không khí hiện trường.

Im lặng đến mức khi tôi chậm rãi lau đi vết m.á.u b.ắ.n lên mặt, nói với Thẩm Trác: "Mặc dù ta là cô của con, nhưng ta đưa con về không phải để cứu con, để con sống như một cậu ấm, con cần phải cho ta thấy lý do ta phải giữ con lại", nó cũng không hề lên tiếng.

Cho đến khi về đến nhà, nó mới chậm rãi hỏi tôi: [Ký chủ, rõ ràng cô đang giúp Thẩm Trác báo thù cho mẹ, tại sao lại phải dùng cách cực đoan như vậy?]

Lúc đó, sau một ngày bận rộn, tôi đang nằm dài trên ghế sofa, giống như một người chồng phải đi làm về, nhưng vẫn phải dụi mắt mệt mỏi trả lời nó: "Bởi vì chờ đợi sự cứu rỗi và giúp đỡ của người khác, vốn dĩ là một sự tự sa ngã."

"Định nghĩa về cứu rỗi của các người là gì?"

"Là người khác chia sẻ một chút tình yêu thương cho mình? Sưởi ấm cho mình?"

"Là ngay từ đầu đã yêu cầu tôi chăm sóc và cống hiến hết mình cho một người xa lạ?"

"Là để tôi thừa cơ hội khi cậu ta đang ở thời điểm yếu đuối nhất trong cuộc đời, làm một vị cứu tinh giả tạo?"

"Nhưng thay vì chờ đợi tình yêu thương của người khác, tại sao không chọn dựa vào chính mình?"

"Không ai hiểu con hơn chính con."

"Khi con nắm lấy quyền lực, sự yếu đuối sẽ không còn tồn tại."

Giết Trần Sinh, là bài học đầu tiên tôi dạy Thẩm Trác, lấy ác trị ác.

Sau khi anh ta cắt đứt cổ họng của Trần Sinh, tôi vẫn có thể đưa anh ta ra ngoài an toàn, cũng là để anh ta lần đầu tiên nếm trải mùi vị của quyền lực.

Dưới quyền lực, sự tàn ác và luật lệ dường như đều mất tác dụng.

Mùi vị này, như thuốc độc ăn sâu vào xương tủy.

Một khi đã dính vào, sẽ không thể nào từ bỏ được.

...

 

Loading...