51
Điện thoại rung lên, là “bạn gái” của Lục Thần gọi tới. Cô ấy nói trong điện thoại: “Anh ấy tỉnh rồi, cô có muốn đến gặp anh ấy không?”
Lục Thần hôn mê nhiều ngày liền. Dù đã qua cơn nguy kịch, nhưng anh ấy vẫn không tỉnh lại. Tôi biết, đó là hình phạt cho việc người xuyên không vi phạm nhiệm vụ. Rất có thể, Lục Thần đang phải chịu đựng sự trừng phạt nặng nề ở một không gian khác.
Tôi khó khăn mở miệng: “Cảm ơn chị. Chị đã nói cho tôi biết tất cả sự thật này… Vậy nhiệm vụ của chị cũng thất bại rồi nhỉ?”
Cô ấy giả vờ nhẹ nhàng: “Thất bại thì thất bại, cùng lắm bắt đầu lại nhiệm vụ xuyên không thôi. Tôi vốn là người chơi kỳ cựu rồi.”
Tôi chỉ thấy cổ họng nghẹn lại. Làm gì nhẹ nhàng như vậy được chứ. Người được chọn tham gia nhiệm vụ xuyên không, nhẹ thì trọng thương nằm liệt giường, nặng thì hôn mê thành người thực vật ngoài đời thật.
Cô ấy cúp máy rồi tôi lập tức đến bệnh viện. Vào phòng bệnh của Lục Thần, giường bệnh… trống trơn.
52
Tôi hoảng hốt, lao ra hành lang tìm anh. Khắp nơi đều vắng lặng. Một cơn hoảng loạn và tuyệt vọng tràn ngập toàn thân.
Tôi quay lại phòng bệnh, lục tìm điện thoại trong túi định gọi cho “bạn gái” của Lục Thần hỏi anh ấy đâu rồi nhưng gọi mãi cũng không liên lạc được.
Ngực tôi như bị ai bóp nghẹt, đau đến khó thở. Nước mắt không kiểm soát được mà trào ra.
Đúng lúc đó, đằng sau vang lên tiếng “kẹt” một cái rồi là tiếng xả nước.
Cửa nhà vệ sinh mở ra. Tôi quay đầu lại, c.h.ế.t đứng tại chỗ.
Lục Thần dựa vào khung cửa, mí mắt rũ xuống, đang cúi đầu buộc dây quần thể thao. Thấy tôi, ánh mắt anh phức tạp nhìn tôi từ trên xuống dưới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/ke-hoach-bat-coc-bach-nguyet-quang/chuong-17.html.]
Cuối cùng đi tới trước mặt tôi, vươn tay véo má tôi một cái: “Cuối cùng cũng chịu quay lại rồi hả? Đang khóc mộ tôi à? Tôi có c.h.ế.t đâu.”
Tôi lao vào lòng anh, nước mắt nước mũi dính đầy lên người anh: “Ờ, đúng rồi đúng rồi. Có những người đến c.h.ế.t cái cứng nhất trên người vẫn là cái miệng!”
Lục Thần cười, lồng n.g.ự.c khẽ rung lên, anh nắm tay tôi, kéo đi vài bước.
Tôi bị ép vào tường: “Làm gì đấy?”
Anh cúi sát vào tôi, không cho tôi đường lui: “Cái cứng nhất là cái miệng hả? Muốn… thử xem không?”
Tôi không đỡ nổi.
53
Lúc anh hôn tôi, tôi không nhịn được hỏi: “Hồi đó sao lại bắt cóc cả tôi với Bạch Tuyết Nhi?”
Anh búng trán tôi một cái: “Ngốc muốn chết. Yêu đương mù quáng suốt năm năm mà không nhìn ra Lục Đình là thứ gì à? Không để em tận mắt thấy, sao em chịu c.h.ế.t tâm?”
Anh kéo tôi ngồi lên đùi, định nói rõ mọi chuyện: “Lần đó đưa em về là lỗi của con Khỉ, cậu ta bảo trên đường em gào thét quá trời làm cậu ta choáng luôn, vốn dĩ định đưa em về nhà, ai ngờ đưa nhầm đến nhà họ Lục, hại em vừa thoát hiểm lại bị Bạch Tuyết Nhi bắt tiếp.”
Tôi: “...”
Khỉ này không phải gián điệp của Lục Đình với Bạch Tuyết Nhi phái tới đấy chứ?
“Lúc Bạch Tuyết Nhi tìm đến tôi, bắt tôi ngủ với em, còn bắt nhốt em vài ngày. Tôi thấy buồn cười nhưng vẫn phải đồng ý, không thì cô ta sẽ giao em cho bọn còn ghê tởm hơn.”
Lục Thần bỗng kéo dài giọng, lười nhác nói: “Tôi vốn đâu phải người tốt. Chỉ cần đảm bảo an toàn cho em, chuyện hạ tiện cỡ nào tôi cũng làm được.”
Đang kể, tôi bỗng bịt miệng anh lại như nhận ra điều gì: “Anh nói mấy chuyện này… là muốn làm gì? Theo quy tắc xuyên không, mấy chuyện này không được nói ra mà!”