May mắn thay, ông ba nhìn thấy vẻ sợ sệt của tôi nên nhanh chóng giải thích với tôi rằng, bên trong quan tài đó chỉ cần đặt hai hình nộm của chú ba cùng vợ chú ba vào là được.
Vì trong lễ minh hôn sẽ là một người c.h.ế.t và một người sống, nhưng bây giờ cả hai đều còn sống, nên đạo sĩ sắp xếp thêm hai hình nộm giấy để áp chế bớt dương khí, chiêu dụ những vị đó đến dùng bữa.
Ông ta bảo tôi chỉ cần đứng cạnh chú ba của tôi và hành động theo chỉ dẫn của đạo sĩ là được.
Sau đó tôi thở phào nhẹ nhõm, để che giấu sự ngượng ngùng, tôi hỏi ông ba sao lại không thấy chú ba cùng vợ chú đâu?
Ông ba liếc nhìn đạo sĩ, lão ta bảo tôi sẽ sớm gặp được thôi, minh hôn thì cũng giống như một đám cưới thông thường vậy, phải đợi khách mời đến đông đủ thì nhân vật chính mới xuất hiện.
Đúng lúc này, tôi đột nhiên nghe thấy tiếng chó sủa ngoài sân, tiếp theo là ánh nến trên bàn dọc hành lang nhấp nháy.
Đột nhiên nhiệt độ xung quanh dường như cũng giảm đi vài độ.
Không cần nghĩ cũng biết được, “khách” đã đến rồi.
Đạo sĩ yêu cầu tôi đứng trước quan tài trên lễ đài rồi vỗ tay.
Có tiếng kẽo kẹt phát ra từ phía sau cánh gà, đó là lần đầu tiên tôi gặp chú ba.
Một thanh niên ăn mặc như một đạo sĩ đẩy chiếc xe lăn bằng gỗ ra.
Ngồi trên xe lăn là một người đàn ông trạc tuổi tôi, mặc loại quần áo đen của xã hội cũ, đầu nghiêng sang một bên, hai mắt nhắm chặt.
Chú ba có dáng vẻ giống với ông ba, nhưng sắc mặt lại vô cùng tái nhợt, ngay cả môi cũng không có chút máu. Thành thật mà nói, khó có thể đoán được người này còn sống hay đã chết.
Với cái dáng vẻ này thì làm sao mà bái đường thành thân được đây? Còn muốn động phòng nữa chứ?
Đúng lúc tôi còn chưa hết bàng hoàng thì tên đạo sĩ đã đẩy chú tôi sang một bên.
Tôi vẫn đang loay hoay tìm cô dâu thì vị đạo sĩ đã đưa một chiếc cốc nhỏ cho tôi.
"Nào trước tiên thì hãy thay mặt chú ba cậu nâng ly mời khách đi."
Tôi cầm lấy cốc, cảm thấy rất ngạc nhiên, thì thầm với đạo sĩ: "Không đợi cô dâu sao?"
Đạo sĩ nói rằng đây là nghi lễ mở đầu, sau khi nâng ly chúc mừng khách mời lần đầu thì cô dâu sẽ tự khắc bước ra để nâng ly mời lần hai.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Tôi không hiểu những quy tắc này, nhìn thấy sắc mặt ông ba nhìn tôi một cách lo lắng trên khán đài, tôi chỉ biết im lặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/ke-chec-thay/chuong-4.html.]
Tôi liếc nhìn chiếc cốc, bên trong chứa một thứ tựa như rượu gạo, tôi cúi người chào “khách” xong định dốc hết thứ nước trong cốc vào miệng thì đột nhiên nghe thấy một tiếng “bộp” vang lên.
Ở một bàn tiệc dành cho “khách” xếp phía sau bàn chính, một chiếc bát đựng rượu không rõ lý do tại sao lại rơi xuống đất.
Tôi lo lắng nhìn vị đạo trưởng để xác nhận xem có vấn đề gì không.
Đạo trưởng nhíu mày nói: "Không sao, chúng ta nâng ly thôi, “khách khứa” chờ đợi sốt ruột rồi, có chút không vui."
Ông ba cũng ngoái đầu lại nhìn, khi lần nữa quay lại, tôi cảm thấy ánh mắt ông ta trở nên sắc bén hơn nhiều, tông giọng cũng trở nên gấp gáp: "Đào Nhiên, mau uống rượu đi thôi, khách không thể đợi được nữa.”
Không thể chờ đợi được nữa? Chẳng phải mới bắt đầu tiệc rượu thôi sao?
Mặc dù tôi cũng cảm thấy có chút kỳ lạ nhưng trong phút chốc não cũng không kịp nhảy số nên tôi cũng thuận thế mà giơ cốc lên, định bụng uống hết rượu.
Lúc này, tay tôi đột nhiên lạnh ngắt, tôi rõ ràng cảm thấy có người chạm vào cánh tay mình, “cạch” một tiếng, cốc rượu tôi cầm đã rơi xuống đất.
Cả Ông ba cùng vị đạo trưởng kia cũng không ngờ tình huống này sẽ xảy đến, hai người trong khoảnh khắc đều nghệt mặt ra.
Tôi cũng sửng sốt, vì vừa nãy, trong tầm nhìn ngoại vi của mình, tôi đã nhìn thấy ông nội.
5.
Bóng dáng ông nội tôi thoáng qua, đợi khi tôi định thần lại, tính mở miệng nói gì đó, ngẩng đầu lên thì thấy ông ba đã thay đổi sắc mặt.
Cả người toát ra vẻ hung dữ cùng tàn độc, khác hoàn toàn với sự thân thiện cùng quan tâm trước đó.
Tôi vốn định xin lỗi nhưng tim lại hẫng một nhịp.
Dù tôi có ngu ngốc đến mấy thì lúc này tôi cũng có thể cảm thấy có điều gì đó không ổn.
"Mấy người muốn gì ở tôi?"
Tôi vô thức lùi lại một bước, cổ tay cảm nhận được cơn đau, khi quay đầu lại, nhóc đạo sĩ bên cạnh đã giữ chặt cánh tay tôi.
Ông ba tiến lên vài bước, thì thầm vài câu với đạo trưởng, sau đó nở nụ cười kiên cưỡng.
"Đào Nhiên, một khi mũi tên đã b.ắ.n ra thì không còn đường lui nữa, như đã nói lúc trước, cháu chỉ cần giúp ông một chuyện thì ông sẽ không bạc đãi cháu đâu."
Nhưng đến thời điểm này, trong mắt tôi, màn trình diễn của ông ta không thể giả tạo hơn được nữa, thấy tôi không phản ứng đáp lại, ông ta cũng không thèm giả vờ giả vịt thêm.
Ông ta quay thẳng về phía tên đạo trưởng, không chút kiêng kị tôi, cất lời: