Yêu Nàng Từ Cú Tát Đầu Tiên - 21+22
Cập nhật lúc: 2025-06-24 03:49:15
Lượt xem: 126
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đến cửa thư phòng, hùng hồn đẩy cửa : "Cha ơi ~~"
Cha ngạc nhiên, đang định đỡ , ai ngờ lướt qua ông, lao thẳng chân Ma chủ Trầm Uyên,
"Cha ơi! Con dâu bất hiếu! Lại để bọn tiểu nhân dòm ngó Ma tộc , để con đánh rơi rụng răng luôn!"
Phía ngoài tiếng thở dốc của cha , cả phòng im phăng phắc như gà.
Mẹ ho khẽ một tiếng, kéo từ chân Ma chủ :
"Người lớn chuyện, con nít tránh qua một bên!"
Cha trừng mắt như thể là đứa con phản bội .
Ơ... lố thật…
Thư Dương theo, đóng cửa , kéo sang một bên, rót ly nước dí sát miệng.
Ta cúi đầu uống một ngụm.
Cả ba lớn cái bộ dạng vô dụng của đều cạn lời.
Cha thở dài, "Cứ theo kế hoạch ban nãy mà ! Nếu vì ngươi A Thế đánh thương, chẳng rảnh mà lo!"
Hả? Nãy gì? Vết thương của Ma chủ là gây á?
Mẹ thiệt đỉnh luôn!
Sau đó kể rõ kế hoạch cho , thực cũng giống như Thư Dương ban đầu, chỉ là rút lui tạm thời.
Nếu ở , bọn phản loạn sẽ cảnh giác.
rút thì cũng rút cho oanh oanh liệt liệt mới đúng phong cách Phượng tộc chứ!
Ta và Thư Dương sẽ cãi to mặt , kiểu đoạn tuyệt tình nghĩa luôn, đó sẽ "giận dữ vì con gái", đập tan Ma cung, đánh cả Ma chủ lẫn Thư Dương, mang đang "đau lòng thất tình" bỏ .
Sau đó và Thư Dương sẽ lén , cha thì bắt Trấn Tây Vương, còn Ma chủ lo giải quyết các thế lực phản nghịch.
Còn cầu viện Tiên tộc là vì bên đó cũng mấy thành phần cực đoan, dính chỉ tổ rối thêm.
Cả kế hoạch chỉ một điểm hài lòng, Thư Dương mặc đồ cưới bái đường với ả !
Thư Dương thấy vui, "Mao Mao..."
Ta liếc xéo: "Có gì thì , tân lang đại nhân!"
Hắn thấy tức, liền vội : "Mao Mao, ... bái đường với ngươi ..."
Nghe , sáng rực cả , đúng , thể bái đường với mà!
"Đi! Giờ luôn!" Ta kéo về phòng.
Hắn níu : "Báo cha hai bên một tiếng ..."
Ta : "Ngươi cha đánh c.h.ế.t hả?"
Thư Dương suy nghĩ xong, rùng : "Không !"
Ta kéo phòng, tìm hai cây nến long phụng, lấy khăn đỏ che đầu.
"Phượng Thần chứng giám! Hôm nay và thiếu chủ Ma tộc Thư Dương kết thành phu thê, đời đời kiếp kiếp, rời bỏ, duy chỉ một !"
Thư Dương nắm tay , dịu dàng :
"Ta lấy danh nghĩa Ma vương thề! Thư Dương chỉ yêu Mao Mao, đời đời kiếp kiếp, rời bỏ, duy chỉ một . Nếu trái lời, vạn kiếp bất phục!"
Ngày hôm , Thư Dương dắt con gái Trấn Tây Vương dạo phố.
Ta canh lúc họ khu phố phồn hoa nhất thì lao gây một trận cãi ầm ĩ với Thư Dương, còn tiện tay tát cho ả một cái, sướng gì !
Buổi chiều, đập tan Ma Cung, còn đánh với Ma Chủ, ông trông càng thê thảm, đúng kiểu “thương chồng thêm thương tích”!
Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó
Trấn Tây Vương đúng là đầu óc vấn đề, thấy Ma Chủ thương nặng, bảo nhanh chóng cử hành hôn lễ để... xua xui!
Còn mấy ngày nữa là lễ thành hôn, gấp rút c.h.ế.t ?
Ngày cưới, trốn trong thư phòng của Ma Chủ đợi tin, đợi mãi thấy ai về, chỉ ngoài rộn ràng huyên náo.
Nóng ruột, hóa về nguyên hình, đám lông vũ xinh mà đau lòng, cố gắng biến thành màu đen.
Biết mặt chỉ thêm phiền, lặng lẽ dọc tường.
“Ủa, chỗ con gà đen nè?”
Lại nữa! Cái vụ "gà đen" chắc thoát kiếp cũng xong quá!
Ta ngẩng đầu , ồ hố, quen cũ!
Tên đó chằm chằm : “Sao con gà quen quá trời …”
Quen là ! Chính mày là từng đem tao nướng hồi đó trình diện Trấn Tây Vương !
Đồ đầu đất!
Ta nhanh trí, thể quên vụ trói lên cây gà . Giờ tự dâng cửa.
Ta tranh thủ mở lời : “Sao còn ở đây? Đại ca đang tìm kìa!”
Hắn ngơ : “ đại ca bảo đến thư phòng Ma Chủ lấy tình báo mà?”
Cặp em đúng là một cặp ngốc, lừa một mà Trấn Tây Vương vẫn phái trộm tình báo.
Ta gật đầu: “Ờ, đúng , đại ca kêu hỏi lấy ?”
Hắn lắc đầu, bảo . Ta bày vẻ thất vọng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/yeu-nang-tu-cu-tat-dau-tien/2122.html.]
“Trời ơi, còn lấy ? Ta tình báo ở mà còn ?”
Hắn sửng sốt: “Anh hả?”
Ta vỗ n.g.ự.c tự tin: “Tất nhiên! Anh thấy quen ?”
Hắn gật: “Nhớ chứ, còn trói nhầm thành phượng tộc tiểu phượng hoàng mà. Đại ca bảo hóa hình thành để dễ hành động hơn!”
Hắn ngộ : “Ta bảo mà, trông giống hệt con gà đen ! Chỉ là bự hơn chút…”
…Ta nhịn!
“Thông tin ở thư phòng , Ma Chủ mà ngu chắc c.h.ế.t lâu . Đi theo !”
Ta thoát khỏi tay , nghênh ngang .
Hắn chần chừ cũng theo : “Anh đừng với đại ca là lấy tin, thì ăn đòn…”
Ta liếc : “Ý là công lao là của hết?”
Hắn gãi đầu: “Hehe, đợi đại ca lên Ma Chủ bảo ông phong cho Ma Vương, gì đó, pháp bảo mỹ nữ thiếu cái gì!”
Lão tử là giống cái đó má!
Tức nổ tung, dắt tên ngốc lòng vòng, nhanh chóng mơ hồ đường sá.
Chờ lúc còn loay hoay, chui bụi cây gần đó hóa thành hình .
Lục lọi trong túi Càn Khôn, nào là phấn ngứa, cần, đan , hợp, mê dược ? À tìm thấy !
Hehe… loại mê dược cực mạnh mà nhờ Nhị sư chế , chỉ cần hít một chút là ngất xỉu liền ~ ban đầu định dùng cho Thư Dương… khụ khụ…
Ta nhét lá mũi, rắc thuốc mê lên khăn tay bước nhẹ đến gần: “Anh ơi, cho hỏi Lâm Khê Các hướng nào ạ?”
Hắn đầu : “Cái gì Lâm Khê…”
Phẩy! Khăn lên mũi , rầm, ngất tại chỗ!
Ta xắn tay áo, đắc ý: “Hừ, cuối cùng cũng lọt tay bà đây!”
Vì sinh non nên cơ thể yếu lắm, đúng dưỡng thần hồn trong bụng lâu hơn.
Khi tìm , đang hì hụi đào hố.
Đất Ma tộc cứng như đá, pháp thuật cũng ăn!
Chẳng lẽ do học hành nơi chốn?
Đang đào thì nhấc bổng cổ lên: “Ai đó! Ai dám đánh lén ! Có là ai hả?!”
Ngoảnh : “Mẹ ơi~ xong việc hả?”
Ta rướn cổ , cha đầy bất lực, Thư Dương thì trố mắt, Ma Chủ thì mặt biến sắc:
“Ngươi… thể đào đất ở đây? Đây là cấm địa của Ma tộc, cấm chế mà!”
Ồ, bảo lúc thấy gì đó cản trở…
Ta hố sâu nửa thước, đang đất: “Xong hết hả?”
Mẹ xách khỏi cấm địa: “Tìm mãi thấy, tưởng bắt cóc , Thư Dương cả buổi trời.”
Ta ngoái cổ thấy mắt Thư Dương đỏ hoe:
“Hehe… Thấy mấy lâu , con lo quá nên xem thử. Thấy tên ngốc là con bắt luôn.”
Chỉ : “Mẹ ơi thả con , con còn nướng xong mà!”
“Mà nướng gì chứ! Người Ma tộc thì để Ma tộc xử lý!” Mẹ kéo rời khỏi cấm địa.
Về đến tiền điện, cha bảo việc xong thì về thôi.
Ta thì cứ lăn lộn chịu . Thư Dương thì thầm: đợi … cầu hôn!
Cha đưa về Phượng tộc. Ngày nào cha cũng ca bài “thế giới ngoài bao”, “con nên ngoài rèn luyện”...
Ta : “Con với Thư Dương, chăm sóc, cha nên yên tâm ?”
Cha nghẹn họng nên lời.
Mẹ thì quan tâm lắm, bà bảo:
“Con cháu phúc của con cháu, lo gì nhiều cho mệt.”
Chiều tà, đang lười gốc ngô đồng thì tiếng :
“Sư đang nhớ sư Thư Dương đấy ?”
Ta l.i.ế.m môi: “Tứ sư rảnh ghê, yêu tộc diệt vong hả?”
Tứ sư gõ trán cái bốp: “Yêu tộc của đang thịnh vượng, đừng xui!”
Nói đưa bình rượu, tu một ngụm, rượu ngon!
Tứ sư : “Hôm nay Thư Dương dẫn theo sư phụ, Đại sư , Nhị sư , còn cha đến… cầu hôn.”
Ta xong, vội lau miệng nhảy xuống, chạy đến tiền điện thì thấy Sư phụ, Đại sư , Nhị sư , Ma Chủ, cha , và cả Thư Dương đều ở đó.
Thư Dương thấy , : “Mao Mao, !”
Cha mặt đen : “Ta đồng ý! Mao Mao còn nhỏ!”
Ta lờ cha, lao Thư Dương: “Phu quân ơi ~ chúng hành hiệp trượng nghĩa thôi!”
– Hết –