Giữa tiếng nức nở ngừng của Lạc An Hải, cô thấy tiếng ai đó gọi .
- Cô chủ. - Bà Trần gọi.
Mắt Lạc An Hải mở to, và khuôn mặt mờ ảo của bà Trần lúc trẻ hiện .
- Bà Trần? - Lạc An Hải hỏi.
Sao Bà Trần thấy cô ? Cô nhớ bà Trần rời khỏi Lạc gia để đến sống với con dâu bà Trần và chăm sóc các cháu của bà khi cô mới mười hai tuổi.
Trong đám tang, bà Trần cũng nức nở kém gì bố cô.
Cô quanh quất. Sao cô ở nghĩa trang? Cô đang gì trong phòng ngủ ở Lạc gia ?
- Cô chủ, cô mơ thấy ? - Bà Trần hỏi, vẻ mặt lo lắng.
- Mẹ cô thật bướng bỉnh. Sự bướng bỉnh đó ích gì cho cô chứ? thể tin cô mới mất lâu như mà bố cô tái hôn. Bố cô với cả nhà rằng hôm nay ông sẽ đưa vợ mới và con trai bà đến đây.
Bà Trần đau lòng cho Lạc An Hải. Sao bố của Lạc An Hải thể vô tâm đến , mang về cho Lạc An Hải một kế ngay khi của Lạc An Hải mất? Lỡ kế của Lạc An Hải ngược đãi Lạc An Hải thì ?
Trong khi bà Trần lo lắng cho sức khỏe của Lạc An Hải, trong lòng Lạc An Hải tràn ngập sự hoang mang và nghi ngờ. Cô hiểu ý bà Trần khi đến vợ mới của bố .
- Bà Trần, mất cách đây ba tháng ? - Lạc An Hải hỏi.
- Vâng, thưa cô chủ. Bố cô là đàn ông. Làm một đàn ông thể cưới một phụ nữ khác chỉ ba tháng khi cô mất? - Bà Trần .
Câu trả lời của bà Trần càng khẳng định thêm sự nghi ngờ hỗn loạn của Lạc An Hải.
- Bà Trần, bà thể ngoài ? ở một để thư giãn đầu óc. - Lạc An Hải hỏi.
- Cô chủ, trông cô nhợt nhạt quá. Cô gọi bác sĩ ? - Bà Trần .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/yeu-lai-tu-dau-sced/chuong-2.html.]
- . - Lạc An Hải , mỉm yếu ớt.
- Bà Trần, hình như thấy tiếng ai đó ở cửa . Có lẽ họ đang ở đây. Bà nên chào họ .
- Cô chủ, cô quên ? Bố cô bảo cô đón họ ở cửa . - Bà Trần hỏi.
Bà Trần nổi giận với bố của Lạc An Hải. Loại cha nào bắt con gái đau buồn của chào đón kế khi mất cách đây ba tháng? bà Trần hiểu rằng một hầu như bà quyền lên lớp bố của Lạc An Hải.
- Bà Trần, sẽ xuống nhà ngay. chỉ cần rửa mặt và chải đầu cho chỉnh tề thôi. - Lạc An Hải bình tĩnh , nhưng chân cô nổi hết cả da gà.
Lạc An Hải nhảy khỏi giường khi bà Trần rời khỏi phòng ngủ. Cô vội vã phòng tắm, và hình ảnh hồi nhỏ của cô đang phản chiếu khiến cô run lên.
Một chiếc váy ngủ màu xanh nhăn nheo quen thuộc rộng thùng thình hình mảnh khảnh trẻ trung của cô, mái tóc đen tự nhiên và đôi mắt nâu mùa thu buồn bã phản chiếu trong gương.
Cô bé mười bốn tuổi trông thật ngây thơ, tự cho là đúng và nổi loạn. Trái tim cô thể tin những gì mắt chứng kiến. Cô về thuyết lỗ sâu và du hành thời gian, nhưng chúng chỉ trong phim ảnh và sách vở. Cô ngờ việc du hành thời gian về quá khứ xảy với .
Linh hồn cô lang thang khắp Lạc gia vụ t.a.i n.ạ.n máy bay trong nhiều năm. Vậy mà khi linh hồn cô tái sinh, nó nhập cơ thể mười bốn tuổi của cô đúng ngày bố cô đưa kẻ phá hoại gia đình và Hàn Đình Hoa về nhà.
Ký ức về sự oán giận đối với bố và kẻ phá hoại gia đình tràn ngập tâm trí cô. Cô căm ghét bố vô tâm của , trao tất cả những gì thuộc về cô cho kẻ phá hoại gia đình và Hàn Đình Hoa. Cô gây căng thẳng trong Lạc gia, khiến cuộc sống của họ trở nên khốn khổ. Chỉ hầu của cô là trung thành với cô, còn tất cả đều ghét bỏ cô.
ký ức về việc Hàn Đình Hoa sống như một nhà sư ngốc nghếch khi cô qua đời cũng tràn ngập tâm trí cô. Cô thể quên ngay cả ngày cuối đời, cầm di ảnh của cô.
- Thật là một gã đàn ông ngu ngốc. - Lạc An Hải thì thầm.
Cô nắm chặt tay. Dù ngược về quá khứ, cô vẫn thể nào buông bỏ nỗi oán hận. Điểm khác biệt là hành động ngốc nghếch của Hàn Đình Hoa xoa dịu nỗi oán hận trong lòng cô.
Cô thấy tiếng xe của bố và tiếng bước chân vỉa hè. Không chút do dự, cô chạy chân trần xuống cầu thang và gặp họ ở cửa .
- An Hải. - Lạc Thành Hoa gọi.
Lạc Thành Hoa thể tin con gái mặc váy ngủ chào đón vợ mới cưới. ông mừng vì con gái lời nên xuống cầu thang nên ông bỏ qua.