Sau đó, đến ngất , còn thấy bất kỳ âm thanh nào nữa. Sáng sớm hôm tỉnh dậy, giường, vị trí bên cạnh vẫn còn ấm, chứng tỏ Nhậm Minh Thương mới rời .
Ta bình tĩnh dậy, y phục, rửa mặt, ngơ ngẩn giường. Ta ở trong phòng suốt hơn mười ngày, cũng lợi dụng lúc lính gác lơ là mà chạy khỏi Đông cung, thuê một chiếc xe ngựa suốt năm ngày đến Tây Thùy.
Đến cổng hoàng cung quen thuộc nhưng xa lạ, tường thành quả nhiên treo một vật. Lờ mờ nhận đó là một hộp sọ , da thịt bào mòn vô trận gió mưa.
Ta ngẩng đầu lên, lâu.
Ta tự hỏi, khi , một ở đạo quán, liệu chăm sóc cho bản ? Cái chân của di chứng từ năm đó, cứ đến mùa đông là thể xuống đất, chỉ thể tập tễnh chống gậy. Nhiều trong đạo quán lén lút là đồ què, buồn ? Hắn nhớ ? Hắn xưa nay vốn chẳng tính nóng nảy, nếu gây khó dễ, cũng phản kháng...
Ta tự hỏi, khi Tây Thùy chủ động bỏ thành đầu hàng, đau đớn và phẫn nộ như thế nào.
Ta tự hỏi, khi một mũi tên b.ắ.n chết, trong lòng đang nghĩ gì?
Có lẽ đang nghĩ, tiếc quá, đợi cô nương mà yêu. Cô nương của đang ở Lan Thương, đêm đêm nhớ ...
Cũng thể đang nghĩ, vị quân vương mà trung thành bấy lâu, những gì tin tưởng, tôn sùng, tất cả đều Lan Thương giẫm đạp chân…
Cho đến khi một cô bé cầm kẹo hồ lô ngang qua, dừng mặt , giọng trong trẻo hỏi: "Tỷ tỷ, tỷ ?"
Lúc mới đưa tay lên, chạm một vệt ẩm ướt mặt.
Cô bé đưa cây kẹo hồ lô cho : "Tỷ tỷ, tỷ xinh như , đừng , sẽ , đến lúc đó nam tử thích tỷ sẽ cần tỷ nữa. Ăn kẹo hồ lô sẽ vui vẻ."
Ta cảm ơn, nhận lấy cây kẹo hồ lô, cô bé nhảy chân sáo khuất.
- Edit by Thiên Thanh -
Ăn cắp truyện đăng wattpad là vô đạo đức, vô học.
Sau đó, lững thững trở về Lan Thương, trở về Đông cung, cái cung điện nguy nga bao phủ bởi sương tuyết, mái hiên một lớp tuyết dày.
Một cung nữ đến báo cho hoa mai vàng bên hòn non bộ nở.
Thế là, hái mấy cành mai vàng như thường lệ, đến hòn non bộ trong đình cạnh đó ngắm tuyết.
Nhậm Minh Thương khoác áo lông cáo, ở cuối hành lang, vai phủ đầy tuyết trắng, lông mày cũng nhuốm màu sương giá. Hơn mười ngày qua về Đông cung, trông vẻ gầy gò hốc hác, khí chất cũng đổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/yeu-la-buong/chuong-7.html.]
Ban đầu đang chuyện với một mặc quan phục, khi khẽ đầu, thấy đang trong đình liền dừng .
Cách một màn gió tuyết, từ xa.
Ta đang nghĩ gì. Vẻ mặt đầy bi thương, như thể mất trong lòng là chứ . Tâm trí cũng rõ ràng đang rối bời, bên cạnh nửa chén mà vẫn .
Ta mỉm với .
Chẳng qua đêm qua bỗng nhớ đến A Triệt lóc thảm thiết, sáng nay tỉnh dậy sắc mặt trắng bệch, mắt thâm quầng. Ta đoán nụ của thực sự .
Quả nhiên, câu đầu tiên của Nhậm Minh Thương khi hồn bước đình là: "Đừng nữa, lắm."
Ta tiện tay ném cành mai vàng hái : "Ngươi nghĩ chắc?"
Nhậm Minh Thương dùng hai tay đón lấy cành hoa dại, cúi mắt vuốt ve cánh hoa, giọng dịu dàng: "Hôm đó ngươi , ngày thành của ngươi và , là ngày ngươi cập kê?"
Ta cảm thấy lúc đổi, nhưng thể rõ. Ta chỉ ậm ừ gật đầu, vẫy tay : "Không quan trọng nữa."
"Sao quan trọng chứ?" Nhậm Minh Thương khẽ : "Cập kê là việc lớn trong đời cô nương mà. Ngươi nhận lễ cập kê ?"
Ta giật , chợt nhớ . Một ngày nọ ở đạo quán, thấy A Triệt đang đục đẽo gỗ. Hắn đó là lễ cập kê , là bức tượng gỗ của và .
Đáng tiếc, đời thể nhận nữa.
Thế là lắc đầu: "Trừ ngươi và A Triệt, ai hôm đó cập kê."
Nhậm Minh Thương suy nghĩ một chút: "Ta chuẩn lễ cập kê cho ngươi . Nửa tháng , vẫn ở trong đình , sẽ tặng cho ngươi."
Ta đáp "", dậy định . Nhậm Minh Thương kéo , khoác chiếc áo lông cáo của lên vai : "Hôm nay gió tuyết lớn, đừng nữa, kẻo lạnh."
Lúc mới với ánh mắt kỳ lạ. Hai năm chung sống với , bao giờ đắn như hôm nay.
Nhậm Minh Thương mà mất tự nhiên, mặt : "Nhìn cái gì mà , đồ mèo hoang."
Lúc mới gượng : "Đồ chó điên."