Giây tiếp theo, Thương Dịch bế bổng lên, đặt đùi , hôn nhẹ lên môi : "Không , chút quan hệ ở phủ Thái tử, sẽ tự xử lý việc , cứ yên tâm mà nghỉ ngơi."
"Ồ."
Đêm khuya, và Thương Dịch cùng chung chăn gối.
8
Mơ mơ màng màng, nhớ về lúc mới quen Thương Dịch.
Hôm đó, mái nhà bắt gặp Thương Dịch đang ám sát Thái tử, cẩn thận bước hụt chân ngã từ thang xuống, bất tỉnh nhân sự.
Ta vốn tưởng Thương Dịch sẽ g.i.ế.c diệt khẩu. ngờ, ngày hôm tỉnh , mà vẫn ở vị trí cũ!
Ta một sóng soài đất cả một đêm!
Ta xoa xoa cái eo đau nhức, thật nên may mắn bất hạnh.
Trải qua chuyện , ngoan ngoãn mấy ngày, cuối cùng một đêm khuya, kìm nén nỗi cô đơn, hồng hạnh vượt tường... mang theo ít nguyên liệu ngoài nướng BBQ.
Ta cố tình chọn nơi hẻo lánh trong Phủ Thái tử, khi chuẩn xong bếp nướng, bắt đầu nhóm lửa nướng thịt.
Khi cho một miếng thịt bò miệng thì vèo một cái, đầu vụt qua một bóng đen, trong đêm khuya càng thêm đột ngột.
Động tác nhai thịt bò của khựng .
Cái... cái gì?
Ta bếp nướng đất, cố gắng tự an ủi rằng, chắc chắn là bóng của con côn trùng nào đó, nhét một miếng thịt bò miệng.
Giây tiếp theo, bóng đen đó vụt qua đầu . Ta kinh hãi. Nhìn bóng thì thể thấy rằng vật bay qua thật to lớn... Nghĩ miếng thịt bò nướng ăn... Ôi trời, thịt bò hóa thành oan hồn báo oán .
Ta phì một tiếng, nhổ miếng thịt bò kịp nuốt , chút do dự quỳ xuống đất, dập đầu lia lịa về phía miếng thịt: "Xin , xin , xin ngài rộng lượng tha cho !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/yeu-chieu-kieu-vu-brue/5.html.]
"Ngài suối vàng nếu linh thiêng, xin hãy tha cho tiểu nhân một mạng. Tiểu nhân xin thề từ nay về tuyệt đụng tới thịt bò, ngày mai sẽ đốt giấy tiền vàng mã, cả những con bò giấy xinh nữa..." Ta run rẩy một thôi một hồi, bỗng một cơn gió lạnh thổi qua đỉnh đầu, một bóng đen thon dài đổ xuống mặt .
Thôi xong...
Cứu mạng! Quỷ bò đang lưng !
Ta hét lên một tiếng thảm thiết, vội vàng bò dậy định chạy trốn. Ngay đó, một giọng trong trẻo vang lên từ phía . "Ngươi điên ?"
Hả...?
Ta run rẩy đầu thì thấy tên thích khách Thương Dịch đêm hôm nọ. Hắn vẫn một hắc y, tay ôm kiếm, cau mày đầy khó hiểu.
"Ngươi... ngươi... thứ bay tới bay lui là ngươi?"
Thương Dịch gật đầu.
"Vừa đang luyện kiếm, bỗng thấy ngươi như mất trí mà khấu đầu miếng thịt bò." Thương Dịch nhíu mày thật sâu.
Hắn thế nào cũng thể hiểu nổi, vì quỳ lạy van xin một miếng thịt bò như thế.
Ta sắp phát điên , thật sự. Chuyện mất mặt thì chỉ cần là , đằng khác trông thấy. Ta chỉ hận thể tìm một cái lỗ để chui xuống, ấp úng biện minh một lý do chẳng : "Ta... đây là phong tục quê nhà, cho nên... ... đang cầu may đấy."
Thương Dịch cúi xuống miếng thịt bò cắn dở mặt đất, im lặng. Một lúc lâu , gật đầu. "Ừ, ."
Để che giấu sự ngượng ngùng, xuống đặt xiên thịt gà lên vỉ nướng, nướng lẩm bẩm: "Cầu phúc xong , thể bắt đầu nướng ."
Thương Dịch vẫn bên cạnh rời.
Ta luôn cảm nhận ánh mắt nóng bỏng của dán chặt . Không nhịn , ngẩng đầu lên , thấy đang chằm chằm mặt . Đồng tử co rút .
Chẳng lẽ ... chẳng lẽ !!
Ta gần như nghiến răng nghiến lợi : "Ngươi hãy từ bỏ ý định đó , ... là của Thái tử, ngươi..."