Xuyên Thành Vợ Trước Xinh Đẹp Của Nam Chính Tự Kỉ - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-03-01 05:44:07
Lượt xem: 5,157

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

6

 

Mấy ngày nay, Bùi Kỳ Luật nói càng ngày càng nhiều.

 

Điều này khiến tôi rất vui.

 

Ít nhất tôi sẽ không phải nói chuyện với không khí nữa.

 

Chỉ là.

 

Gần đây anh ấy luôn gọi điện thoại cho một vài người lạ.

 

Tôi có chút sợ, lo anh ấy bị lừa đảo.

 

Tuy rằng số tiền tiết kiệm của tôi và anh ấy chẳng đủ để người giàu nhét kẽ răng, nhưng cũng không thể ngăn cản người khác nhòm ngó điểm tín dụng của chúng tôi.

 

Tôi suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn đưa ra một vấn đề sâu sắc:

 

"Anh có thể cho em mượn điện thoại một lát được không? Em muốn tải một cái..."

 

Lời còn chưa dứt, điện thoại đã nằm gọn trong lòng bàn tay tôi.

 

"Ứng dụng Chống Lừa Đảo."

 

Bùi Kỳ Luật đưa điện thoại cho tôi rồi đi thẳng vào bếp nấu ăn.

 

Bình thường toàn gọi đồ ăn bên ngoài, giờ mới thấy tự nấu ba bữa một ngày tốn thời gian đến vậy.

 

Bùi Kỳ Luật dành phần lớn thời gian trong bếp, thời gian còn lại thì ở thư phòng gọi điện thoại.

 

Tuy nói Bùi Kỳ Luật là nam chính, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng bị lừa chứ!

 

Sau khi tải ứng dụng Chống Lừa Đảo, tôi vẫn có chút lo lắng, bèn tế nhị hỏi:

 

"Em dùng trình duyệt và danh bạ của anh được không?"

 

Bùi Kỳ Luật lập tức xuất hiện trước mặt tôi.

 

"Danh bạ thì được, còn trình duyệt... có thể đừng xem vội không?"

 

Đến lúc này tôi mới nhận ra điều gì đó.

 

Mặt đỏ bừng, tôi lí nhí: "Xin lỗi."

 

Một mùi khét nhè nhẹ thoang thoảng bay ra từ bếp.

 

Bùi Kỳ Luật vội vàng chạy trở lại.

 

Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.

 

Ngoài cửa có người gọi: "Đồ ăn đây!"

 

Tôi ngạc nhiên, hôm nay hình như mình không gọi đồ ăn mà.

 

Mở cửa ra thì thấy một cốc Gu Ming.

 

Là Bùi Kỳ Luật gọi.

 

Sô cô la sữa giòn, ba phần đường, không đá, đúng vị tôi thích.

Dưa Hấu

 

Tiếng máy hút mùi trong bếp tắt ngấm.

 

Bùi Kỳ Luật cởi tạp dề, bưng đĩa thịt xào ớt xanh đã nấu xong ra.

 

Tôi lắc lắc cốc trà sữa đã mở: "Anh gọi đấy à?"

 

Bùi Kỳ Luật xới cơm xong đặt lên bàn, liếc nhìn tôi một cái: "Ừ."

 

Giọng điệu của anh ấy vô cùng tự nhiên:

 

"Mỗi lần ăn xong em đều gọi một ly uống buổi chiều, anh mua trước cho em, uống sớm một chút, nếu không tối lại mất ngủ."

 

Tôi hơi khó hiểu: "Mất ngủ? Sao anh biết em mất ngủ..."

 

"Anh cũng không ngủ được?"

 

"Ừm."

 

"Anh không phải cố ý đến trước cửa phòng em nghe đấy chứ!"

 

"Phòng này cách âm không tốt."

 

Tôi sụp đổ.

 

Sụp đổ toàn diện!

 

Chẳng phải Bùi Kỳ Luật không chỉ nghe thấy tiếng cười như chuông bạc mỗi đêm của tôi, mà còn biết tôi ngày nào cũng xem mấy video không dành cho trẻ em để dễ ngủ hơn sao?

 

Không phải.

 

Anh ấy biết thì biết chứ!

 

Nói ra làm gì chứ, á á á á!!

 

7

 

Sáng sớm mấy ngày sau, Bùi Kỳ Luật đang chuẩn bị bữa sáng cho tôi thì người nhà họ Bùi mang đến một bộ lễ phục nam và một bộ lễ phục nữ.

 

Là để chuẩn bị cho tiệc sinh nhật mười tám tuổi của Bùi Văn tối nay.

 

Mấy hôm trước, tôi nghe thấy ông Bùi gọi điện thoại cho Bùi Kỳ Luật, dùng di vật của mẹ Bùi để uy h.i.ế.p anh ấy đến tham dự buổi tiệc.

 

Mấy ngày nay, mỗi khi đối diện với tôi, Bùi Kỳ Luật luôn tỏ ra hơi mất tự nhiên, chắc là đang nghĩ cách nói với tôi chuyện này.

 

Tôi khẽ nói: "Bộ lễ phục này đẹp thật, tôi chưa từng mặc váy đắt tiền như vậy."

 

Trong mắt Bùi Kỳ Luật lóe lên một tia sáng: "Em muốn đi?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/xuyen-thanh-vo-truoc-xinh-dep-cua-nam-chinh-tu-ki/chuong-4.html.]

"Ừ, em đi cùng anh."

 

Xem ra cốt truyện vẫn trở về đúng quỹ đạo rồi.

 

Bùi Kỳ Luật sẽ gặp được nữ chính sẵn sàng đứng ra vì anh ấy, hai người yêu nhau, từ đó cùng nhau vượt qua muôn vàn khó khăn.

 

Vốn nên vui mừng vì sắp kết thúc quá trình chinh phục.

 

Nhưng trong lòng ta lại có chút không thoải mái.

 

Cả buổi chiều, tôi vùi mình trong phòng học trang điểm theo các blogger.

 

Chớp mắt, bốn tiếng trôi qua, tôi mới miễn cưỡng có được một lớp trang điểm ưng ý.

 

Rất hợp với chiếc váy lễ phục màu hồng phấn.

 

Vừa hay, Bùi Kỳ Luật gõ cửa phòng tôi.

 

"Tài xế đến rồi."

 

"Đến ngay!"

 

Tôi đẩy cửa ra, đập vào mắt là khuôn mặt tinh xảo của Bùi Kỳ Luật.

 

Tóc tai được chải chuốt tỉ mỉ, ngũ quan không cần tô điểm vẫn đẹp trai ngời ngời.

 

Bộ vest trên người vừa vặn đến lạ, bất ngờ hợp với khí chất của anh ấy.

 

Vẻ non nớt đã biến mất, chỉ còn lại sự trầm ổn và trưởng thành.

 

Tôi mải ngắm bộ trang phục hôm nay của Bùi Kỳ Luật, mà không để ý thấy ánh sao lấp lánh trong đáy mắt anh ấy.

 

Bác tài xế cũng tươi cười: "Trông hai cháu đẹp đôi quá."

 

"Đi thôi."

 

Tôi tự nhiên khoác tay anh ấy.

 

Ánh mắt bác tài xế lộ vẻ kinh ngạc, lẩm bẩm: "Sao quan hệ lại tốt đến vậy, chẳng phải nói hai người không có tình cảm gì sao?"

 

Nhà chúng tôi ở vùng ngoại ô.

 

Đường đến sảnh tiệc mất khoảng ba tiếng.

 

Tôi ngồi ở ghế sau nghịch điện thoại một lúc, rồi lại thấy hơi say xe.

 

Nói chung là không thoải mái chỗ nào cả.

 

"Em có muốn ăn chút trái cây không?"

 

Bùi Kỳ Luật đột nhiên lấy ra một hộp giữ tươi từ trong túi.

 

Bên trong là những miếng dưa lưới và dưa hấu đã được cắt sẵn, còn có dâu tây đã rửa sạch.

 

Tôi vô cùng ngạc nhiên: "Trong túi anh lại có cả trái cây!"

 

"Còn có cả đồ ăn vặt nữa này."

 

Anh ấy đưa túi cho tôi, tôi lục lọi bên trong cái túi to đùng.

 

Thậm chí còn lôi ra được cả trà sữa.

 

Tôi kinh ngạc: "Còn có cả trà sữa á?”

 

"Anh mua cho em khi nào thế? Quán này chỉ nhận order tại chỗ thôi, mà lần nào xếp hàng cũng mất cả tiếng đồng hồ. Chiều nay anh ra ngoài xếp hàng mua cho em hả? Ít đá, ba phần đường! Đúng vị của em luôn! Bùi Kỳ Luật, anh tốt quá đi!"

 

Vừa dứt lời, mặt anh ấy chợt lạnh tanh.

 

Lạ thật, tôi lỡ lời gì khiến anh ấy không vui à?

 

Tôi hút một ngụm trân châu.

 

Ôi chao.

 

Đã ghê!

 

Thỉnh thoảng tôi cũng lo lắng: "Bùi Kỳ Luật, anh bảo em uống nhiều trà sữa thế này có béo không?"

 

Anh ấy thờ ơ đáp: "Không đâu."

 

"Rõ ràng gầy thế kia mà."

 

Tuy giọng anh ấy rất nhỏ, nhưng tôi vẫn nghe thấy.

 

"Bùi Kỳ Luật, sau này nhớ nói nhiều mấy câu như thế đấy, em thích nghe lắm!"

 

"Ừ."

 

Lúc này, bác tài xế ngồi phía trước mỉm cười đầy mãn nguyện.

 

Vừa tới hội quán, tôi cùng Bùi Kỳ Luật cũng không có trực tiếp vào sân, mà là bị đưa tới cửa sau, an bài đến phòng nghỉ của Bùi Phú Quốc.

 

"Tiểu Duật, dạo này con thế nào?"

 

Người đàn ông trung niên đang ngồi trên sofa đứng dậy, tiến đến nắm lấy tay Bùi Kỳ Luật.

 

Bùi Kỳ Luật không đáp lời, thậm chí còn tỏ vẻ ghét bỏ cái chạm đó.

 

"Ta biết con oán hận ta, nhưng con chịu đến đây là ta mừng lắm rồi, để ta giới thiệu con với em gái con."

 

Bùi Văn bị Giang Ngọc Mai đẩy lên phía trước, miễn

cưỡng gọi một tiếng: "Anh."

 

Bùi Kỳ Luật quay mặt đi, tiếp tục im lặng.

 

Bùi Văn từ nhỏ đã quen được nuông chiều, tức giận nói: "Thật không biết một thằng con riêng như nó thì có gì mà vênh váo."

 

"Bùi Văn!"

Loading...