Ngay sau đó liền ngã ngồi bệt xuống đất, tiếng gào khóc chói tai vang vọng khắp đại sảnh nhà tang lễ, khiến nhân viên cũng phải quay đầu nhìn.
“Con ơi, con xem con cưới phải cái thể loại vợ gì thế này! Con nằm đây còn chưa lạnh, mà nó đã định bỏ mặc mẹ con bà cháu chúng ta rồi. Thà c.h.ế.t cho xong đời còn hơn…”
Thẩm Kim Bảo chạy lại níu lấy tôi: “Hừ, con không cho mẹ đi đâu! Không thì ai làm bảo mẫu cho con, ai làm ngựa cho con cưỡi hả?”
Tôi vừa mừng vừa cảm động, ngồi xổm xuống ôm chầm lấy đứa bé mũm mĩm này: “Kim Bảo, con không sợ mẹ sẽ khắc c.h.ế.t con nữa à?”
“Con… con…”
Thẩm Kim Bảo ấp úng, rõ ràng đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt.
Tôi nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt thằng bé:
“Kim Bảo, nếu con không có mẹ làm trâu làm ngựa, thì vẫn còn bà con là con bò già đó. Nhưng không có gì quan trọng bằng việc được sống, hiểu chưa?”
Thẩm Kim Bảo liếc mắt nhìn Trương Tú Hoa, hơi tỏ vẻ ghét bỏ rồi gật đầu một cái.
Nhất Phiến Băng Tâm
Thấy tôi ngay cả con trai cũng không cần nữa, Trương Tú Hoa lập tức hoảng loạn. Bà ta bật dậy khỏi mặt đất, gương mặt liền thay đổi hoàn toàn:
“Tiểu Nhan à, vừa rồi là do mẹ đau lòng quá nên lỡ lời, con đừng để bụng nha.”
Lời còn chưa dứt, một nhóm đàn ông mặt mày hầm hầm hung dữ bước tới.
Người đàn ông đi đầu, cánh tay đầy hình xăm, vừa nhai trầu vừa liếc nhìn Thẩm Thế Hiền đang nằm cứng đờ trên băng ca.
Hắn ta rút ra từ sau lưng một thanh gậy sắt dài nửa mét, đưa lên ướm thử chân phải của Thẩm Thế Hiền, rồi đột ngột vung mạnh xuống.
“Rắc”
Một tiếng giòn vang lên, tôi nghe rõ mồn một tiếng xương gãy nát, vậy mà Thẩm Thế Hiền vẫn nằm bất động, không hề nhúc nhích.
Trương Tú Hoa hét lên rồi lao tới, vừa khóc vừa gào:
“Trời ơi, cái chân của con tôi! Chắc là gãy thật rồi!”
“Ồ, c.h.ế.t thật à?”
Gã đàn ông xăm trổ cầm gậy sắt xoay qua nhìn chúng tôi, đầu nghiêng nghiêng như đang quan sát con mồi:
“Các người là người nhà của Thẩm Thế Hiền à? Nợ anh ta mang, giờ chỉ còn các người trả thôi.”
Vừa nghe là đến đòi nợ, Trương Tú Hoa lập tức nấc nghẹn, trợn trắng mắt rồi “ngất” ngay tại chỗ.
“Mẹ! Mẹ sao vậy? Mẹ đừng dọa con mà!”
Tôi giả vờ hoảng loạn kêu to, dùng ngón cái điên cuồng ấn vào nhân trung của Trương Tú Hoa.
Thân thể bà ta run lên một chút, nhưng hai mắt vẫn nhắm nghiền.
Hừ, diễn cũng giỏi đấy chứ.
Tôi tiếp tục gia tăng lực ấn.
Bà già này, đến mức tôi ấn đến chảy m.á.u nhân trung rồi mà vẫn không chịu tỉnh lại.
Mười phút trôi qua, một tên đòi nợ có vết sẹo trên mặt cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/xuyen-thanh-nu-chinh-truyen-dao-lam-dau-toi-dai-khai-sat-gioi/2.html.]
“Này, tôi nói thật đấy, không được thì gọi xe cấp cứu đi.”
“Ờ ha, đầu óc tôi đúng là chập mạch, cảm ơn anh đã nhắc nhé.”
Xe cấp cứu rú còi chạy đến, đưa Trương Tú Hoa lên cáng.
Tôi nheo mắt nhìn, thấy nơi khóe mắt bà ta trượt xuống một giọt nước mắt nóng hổi, hai tay siết chặt trong tay áo cuối cùng cũng buông lỏng.
Hiếu đạo là nền tảng của trăm đức hạnh, đã là con dâu, tôi đương nhiên cũng theo xe cấp cứu mà đi.
Bà già này, muốn vứt cái mớ hỗn độn này lại cho tôi à?
Không có cửa đâu.
03
Tiễn xong người già, tôi lại đưa thằng nhóc đến nhà trẻ.
Sau đó quay trở lại nhà tang lễ, gọi điện cho nhà hỏa táng.
Trả gấp đôi tiền, chen ngang lên lịch.
Rất nhanh, Thẩm Thế Hiền đã bị kéo vào phòng hỏa thiêu.
“Người nhà, xin xuất trình giấy chứng tử.”
Giọng nhân viên mang theo sự lạnh lùng chuyên nghiệp.
Đã đóng kịch thì phải diễn cho trọn, giấy chứng tử đã được Trương Tú Hoa và Thẩm Thế Hiền chuẩn bị sẵn từ lâu.
Giờ lại tiện cho tôi quá rồi.
Tôi rút giấy chứng tử từ trong túi xách đưa cho nhân viên.
Sau khi kiểm tra không sai sót, anh ta ấn nút truyền băng chuyền.
Tôi lạnh lùng nhìn Thẩm Thế Hiền bị đẩy vào lò thiêu, trong nháy mắt bị ngọn lửa nuốt chửng, khẽ nói một câu:
“Đi đường bình an.”
Hai tiếng sau, nhân viên ôm một chiếc hộp tro cốt nhỏ bước ra:
“Cô à, xin hãy nén bi thương.”
Khoảnh khắc tôi nhận lấy hộp tro, tim bỗng chấn động.
Tôi vậy mà lại nhìn thấy Thẩm Thế Hiền!
Không, nói đúng hơn, là thấy hồn ma của anh ta.
Linh hồn bị thiêu cháy đen kịt, toàn thân tỏa ra làn khí mờ mịt trong suốt, cái chân phải từng bị đánh gãy vẫn lủng lẳng lắc lư giữa không trung.
“Đồ đàn bà c.h.ế.t tiệt! Tại sao cô lại thiêu tôi?!”
Anh ta trợn mắt đỏ ngầu nhìn tôi giận dữ: “Trời ơi, cô thật sự hại c.h.ế.t tôi rồi! Cô có biết không hả?!”
Chuyện ly kỳ như xuyên sách mà tôi còn gặp được, thấy hồn ma thì cũng chẳng có gì lạ.