Xuyên Thành Người Phục Hồi Cổ Vật Trong Hậu Cung - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-04-15 13:05:56
Lượt xem: 268

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

10

 

"Con bé không muốn."

 

Giọng nói nhẹ nhàng của Hoàng hậu vang lên: "A Phục, nó vẫn còn là một hài nhi thôi.

 

"Trong lòng nó chỉ có thư họa và cổ vật — chỗ nào nhăn, chỗ nào thiếu một mảnh...

 

"Nó mới mười mấy tuổi, vẫn còn ở cái tuổi thích ăn đồ ngọt."

 

Nàng ngừng lại một chút, rồi thở dài: "Bổn cung trước đây cũng thích ăn đồ ngọt."

 

Lệ Chi định nói thêm: "Nương nương..."

 

Nhưng Hoàng hậu cắt ngang: "Chuyện này không được nhắc lại nữa."

 

Ở ngoài cửa, ta ôm chặt miệng, nhưng nước mắt vẫn trào ra khỏi khóe mắt.

 

Ta lặng lẽ thu mình vào góc tường, không biết đã qua bao lâu, Lệ Chi từ tẩm cung bước ra: "A Phục?"

 

Nàng liếc nhìn ta: "Nương nương vừa nghỉ trưa, giờ mới thức dậy.”

 

"Ta đi lấy nước. Trong điện không có ai, ngươi vào hầu hạ đi."

 

Ta bước vào nội điện.

 

Qua màn lụa mỏng, ta quỳ sụp xuống trước giường, dập đầu thật mạnh.

 

"Đại ân của Hoàng hậu nương nương, A Phục không biết lấy gì đền đáp..."

 

Từ sau tấm màn, Hoàng hậu khẽ nói: "Yên tâm, bệ hạ không phát hiện điều gì.”

 

"Chuyện đêm qua cũng không phải lỗi của ngươi."

 

Ta đờ đẫn quỳ trên sàn, không biết phải nói gì.

 

Thấy ta như vậy, Hoàng hậu thở dài: "Đứng lên đi.”

 

"Ngươi quỳ như thế không đau đầu gối sao?"

 

Mũi ta lập tức cay xè.

 

Ta muốn kìm nén nước mắt, nhưng càng muốn nhịn, nước mắt lại càng rơi nhiều hơn.

 

Ta cảm thấy mình như một hài nhi bị bỏ rơi, lạc lõng giữa thời đại xa lạ này, loạng choạng từng bước.

 

Nhưng giờ đây, có một người đã chủ động che chở ta dưới đôi cánh của nàng.

 

Nàng còn hỏi ta có đau không.

 

Ta từ nghẹn ngào chuyển sang khóc nức nở.

 

Cuối cùng khi đã khóc đến kiệt sức, ta thút thít hỏi: "Vậy ta... còn có thể tiếp tục ở lại Khôn Ninh cung không?"

 

Hoàng hậu mỉm cười đáp: "Tất nhiên là có.”

Hồng Trần Vô Định

 

"Bổn cung còn nhiều thư họa đang chờ ngươi phục chế nữa.”

 

"Sáng nay bệ hạ lại ban thưởng một bức tranh từ triều trước, lát nữa ngươi mang về phòng đi."

 

 

Cuộc sống của ta ở Khôn Ninh cung vẫn tiếp tục như thường lệ, những lúc rảnh rỗi, ta lại phục chế thư họa và cổ vật. Ngày tháng trôi qua bình yên như dòng nước, mọi chuyện đêm đó như chỉ là một cơn ác mộng.

 

Cho đến một buổi sáng.

 

Trong bữa sáng, Hoàng hậu đột nhiên ôm miệng buồn nôn.

 

Lệ Chi lập tức phản ứng ngay.

 

Nàng vui mừng reo lên: "Thái y! Mau truyền thái y!"

 

11

 

Hoàng hậu nương nương đã mang long thai.

 

Tên Hoàng đế đáng ghét vui mừng đến phát điên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/xuyen-thanh-nguoi-phuc-hoi-co-vat-trong-hau-cung/chuong-4.html.]

 

Hắn lao vào Khôn Ninh cung, ôm Hoàng hậu xoay mấy vòng.

 

Sau đó là lệnh ban thưởng cho lục cung.

 

Khôn Ninh cung tràn ngập không khí vui mừng, ai nấy đều hân hoan, chỉ có ta là vừa mừng vừa lo.

 

Từ lâu, Hoàng hậu đã mong mỏi có một đứa con cho riêng mình.

 

Nhưng sức khỏe của nàng không tốt, lần sinh con này chẳng khác nào một chuyến đi qua cửa tử.

 

Ta cố vắt óc nghĩ ra mọi điều cần lưu ý trong thai kỳ mà mình nhớ được.

 

Ta giả ngây giả dại, thường xuyên dìu Hoàng hậu đi lại, khéo léo khuyên nàng tắm nắng nhiều hơn, kiểm soát cân nặng...

 

Dù là kiếp trước hay kiếp này, ta vốn là người vô thần.

 

Nhưng vào ngày Hoàng hậu lâm bồn, ta đã cầu nguyện từ Ngọc Hoàng Đại Đế đến Chúa Jesus, chỉ mong bất cứ vị thần linh nào cũng có thể phù hộ mẹ con nàng bình an.

 

"U oa ——"

 

Khi tiếng khóc của trẻ sơ sinh vang lên, ta đang chờ ở ngoài điện mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Nhưng ngay sau đó, lại có tiếng khóc thứ hai.

 

"Chúc mừng Hoàng thượng! Hoàng hậu nương nương hạ sinh long phượng song sinh ——"

 

Cùng với tiếng thông báo đầy kích động của bà đỡ, ta cũng mỉm cười chân thành.

 

Cuối năm đang đến gần.

 

Hoàng hậu trung cung hạ sinh long phượng song sinh, Hoàng đế vô cùng hân hoan, hạ lệnh đại xá thiên hạ.

 

Khôn Ninh cung tràn ngập không khí vui mừng.

 

Tên Hoàng đế đáng ghét cười thỏa thuê, đích thân canh ngoài tẩm cung của Hoàng hậu, phát tiền thưởng cho bà đỡ và cung nữ.

 

Các cung nữ xếp thành hàng dài.

 

Khi đến lượt ta nhận thưởng, tên Hoàng đế nhướng mày, lạ lùng thay lại không gây khó dễ cho ta: "Lâm Phục, ngươi hầu hạ Hoàng hậu rất tốt."

 

Hắn đặt một phong bao dày vào tay ta.

 

Khi hắn nghiêng người đến gần, đột nhiên như cảm thấy điều gì đó, hắn hít một hơi ngửi mùi hương trên người ta.

 

Tên Hoàng đế cau mày: "Ngươi dùng loại hương gì vậy..."

 

Ta ôm chặt tiền thưởng, cúi người sâu, lớn tiếng cảm tạ: "Tạ ơn bệ hạ ban ân!"

 

Đúng lúc đó, có người trong điện gọi lên: "Hoàng hậu nương nương đã tỉnh!"

 

Nghe vậy, Hoàng đế vội vàng dúi phần thưởng còn lại vào tay Lý công công, quay người đi vào nội điện.

 

Ta thở phào nhẹ nhõm.

 

12

 

Hoàng đế và Hoàng hậu đặt tên cho Bát hoàng tử là Tần Nguyên Thừa, còn Cửu công chúa được gọi là Tĩnh Nghi.

 

Cửu công chúa có sức khỏe tốt, nhưng Bát hoàng tử, người sinh trước, lại yếu ớt hơn. Tuy nhiên, bên ngoài, dĩ nhiên mọi người đều nói rằng song sinh đều khỏe mạnh và bình an.

 

Tên Hoàng đế đáng ghét ngồi bên cạnh giường Hoàng hậu, trong đôi mắt sắc bén thường ngày giờ đây tràn ngập sự dịu dàng: "Hoàng hậu, trẫm muốn lập Nguyên Thừa làm Thái tử."

 

Lễ sắc phong Thái tử được sắp xếp ngay sau tiệc mừng đầy tháng của cặp song sinh.

 

Vì cuối năm đang tới gần, tuyết lành rơi xuống phủ trắng cả cung điện.

 

Hoàng đế bị những công việc từ tiền triều làm phiền, còn Hoàng hậu vừa mới sinh con, sức khỏe vẫn còn rất yếu.

 

Cuối cùng, việc điều hành lục cung và tổ chức tiệc mừng đầy tháng cho song sinh lại được giao cho Diên quý phi.

 

Lệ Chi nghe được chuyện này, tỏ vẻ bất mãn: "Nương nương, sao lại để quý phi tổ chức tiệc đầy tháng? Nàng ta trước đây..."

 

Hoàng hậu đang đung đưa chiếc tua quạt bằng xà cừ, trêu đùa Cửu công chúa trong nôi, nghe vậy chỉ nói mà không ngẩng đầu lên: "Chuyện năm xưa không phải lỗi của nàng ta.

 

"Giờ đây, chúng ta đều đã có con cái riêng. Chuyện cũ, cứ để nó qua đi."

 

Ta không hiểu hết câu chuyện giữa họ, chỉ chăm chỉ lo sắp xếp từng món quà mừng từ các cung điện gửi tới, cất cẩn thận vào kho.

Loading...