Xuyên thành nam chính truyện ngược! Đúng là trời cao có mắt - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-02-21 09:21:19
Lượt xem: 432

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

13.

Suốt mấy ngày liền, tôi không thấy bóng dáng của A Hoa đâu.

 May mắn là mọi chuyện đã xong xuôi. Dám làm tổn thương thân thể ta, tưởng ta là thánh mẫu mà bỏ qua chắc?

Tuy nhiên, vì phải tiễn đoàn sứ thần, hoàng đế quyết định dẫn mọi người đến khu săn bắn.

 Tôi chỉ là người tham gia cho có lệ, lại không biết cưỡi ngựa, chỉ có thể để người ta kéo dây cương dẫn ngựa đi dạo trong rừng.

 Dù sao thì quan trọng là có mặt thôi mà.

Nhưng không biết là do tôi quá may mắn hay là vì thân phận của Mặc An quá thu hút sự chú ý, mà tôi bỗng chốc gặp phải một nhóm sát thủ mặc đồ đen.

 Tên sát thủ béo đầu tiên nhìn tôi, hình như đoán được tôi đang nghĩ gì.

 "Không phải đâu, là vì cái miệng của cô đó."

Tôi:…

Như câu nói xưa: một đôi tay không thể đánh lại bốn tay.

Hơn nữa lại có mười mấy tên cung thủ.

Tôi bị một mũi tên trúng vào ngực.

 Trước khi ngất đi, tôi chỉ kịp nghĩ một điều:

 "Xong rồi."

Sau lưng vang lên những tiếng hét hoảng loạn.

 "Vương gia!"

 "Nhanh chóng gọi thái y!"

 "Vương phi cũng ngất xỉu rồi."

 

14.

Khi tôi tỉnh lại lần nữa, cảm giác mềm mại dưới thân khiến tôi nhận ra mình đang nằm trên chiếc chăn lụa êm ái.

Các tiểu nha hoàn bên cạnh thấy tôi tỉnh lại, vội vàng chạy lại gần, ánh mắt lo lắng.

"Vương phi."

Tôi vô thức đáp lại một tiếng, rồi mới nhận ra mình đang vội vã sờ ngực, đôi mắt mở to hoang mang.

Tiểu nha hoàn thấy vậy, khuôn mặt đỏ bừng, nhìn tôi đầy ngượng ngùng.

Không có vết thương.

Chẳng phải tôi bị trúng tên sao?

"Thái y đã đến, nhanh lên, vương gia bị trúng tên rồi!"

Hả?

Tôi và Mặc An... đổi lại thân thể rồi???

Thật là... làm người ta cảm động quá.

Tôi vội vàng kéo chăn lên, đứng dậy đi theo tiểu nha hoàn vào trong lều của Mặc An.

Anh ta nằm đó, mái tóc đen rũ xuống gối ngọc, gương mặt tái nhợt không chút huyết sắc.

Tôi cảm thấy có chút lúng túng, muốn quay lại, nhưng bỗng nhớ lại chuyện ngày trước Mặc An đã ép tôi đi chân trần trên những mảnh gốm vỡ. Cảm giác áy náy trong lòng lập tức biến mất.

Có lẽ đây chính là báo ứng.

Tôi bước lại gần, Mặc An mở mắt, ánh nhìn dài hẹp chậm chạp mở ra.

Khi thấy tôi, cổ họng anh khàn khàn cử động một chút, yếu ớt nghiến răng nói:

"Cảm ơn nàng."

Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý

Tôi ngượng ngùng cười,

"Khách khí quá, chúng ta có gì đâu mà nói vậy."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/xuyen-thanh-nam-chinh-truyen-nguoc-dung-la-troi-cao-co-mat/chuong-5.html.]

Đúng lúc đó, Phó Tiêu Nhiên òa lên khóc, lao vào ôm chầm lấy Mặc An, đôi mắt đỏ ngầu ngập tràn đau thương, như thể cả thế giới đang sụp đổ dưới chân nàng ta.

Tôi đứng đó, im lặng nhìn, trong lòng trào dâng một cảm giác khó tả. Mũi tên trên người Mặc An vẫn chưa được rút ra, m.á.u từ vết thương vẫn còn ứa ra, tôi chỉ biết nhìn mà không thể làm gì.

Đôi mắt của tôi dõi theo mũi tên đang từng chút một xuyên sâu thêm vài phân vào cơ thể hắn.

Một bên thái y nhìn mà tim đập thình thịch, sợ hãi, gương mặt Mặc An tái mét, không biết phải làm sao, chỉ có thể đứng nhìn cảnh tượng trước mắt.

Cuối cùng, Mặc An ngất đi.

Phó Tiêu Nhiên cũng bị dọa đến ngất xỉu.

 

15.

Ngày hôm sau, Mặc An tỉnh lại và gọi tôi đến.

Tôi dụi mắt bước vào lều, cảm giác đầu óc còn mơ màng. “Gọi tôi có việc gì?”

Mặc An ngồi trên giường, ánh mắt tránh né, gương mặt hắn hơi đỏ lên, có lẽ vì xấu hổ. Hắn khẽ gọi tên tôi, giọng rất thấp. “Tô Uyển…”

“Ừ?” Tôi tò mò nhìn anh ta, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Mặc An quay mặt đi, ánh mắt nặng nề nhưng lại ẩn chứa sự do dự. “Tô Uyển, về vương phủ, chúng ta…”

“Thôi đi, về rồi nói sau.” Tôi không muốn tiếp tục chủ đề này, cảm giác như có gì đó không đúng trong lời nói của anh ta, nhưng tôi lại không muốn suy nghĩ thêm vào lúc này.

Cửa lều bỗng bị vén lên, Phó Tiêu Nhiên tức giận bước vào, đôi mắt đỏ ngầu vì căm hận. Nàng vươn tay kéo mạnh vai tôi, giọng đầy khinh bỉ, “Con tiện nhân, có phải là mày quyến rũ Mặc An ca ca không?”

Tôi cảm thấy khó chịu với cái cách hành xử này, liền nâng tay đẩy cô ta ra. Phó Tiêu Nhiên ngã ngồi xuống đất, ngơ ngác không kịp phản ứng.

Mặc An đứng ở sau, nhìn cảnh tượng trước mắt mà không thể im lặng thêm, nhưng hắn lại không biết phải làm gì. Anh bước đến, trừng mắt nhìn tôi. “Cô đẩy cô ta làm gì?”

“Cô ta xô tôi.” Tôi đáp lại một cách lạnh lùng, không thèm liếc mắt nhìn Phó Tiêu Nhiên.

Nàng ta không thể chịu đựng thêm, bỗng dưng bật khóc nức nở. “Là tại ngươi, nếu không phải tại ngươi thì Mặc An ca sẽ không nói với ta những lời đó!”

Mặc An không thể chịu đựng thêm nữa, bước tới ho vài tiếng, ánh mắt nhìn Phó Tiêu Nhiên đầy lạnh lẽo, một cảm giác xa cách như thể hắn đang muốn dứt khoát cắt đứt mọi liên lạc với nàng ta. “Đủ rồi, ta đã nợ nàng một ân tình, nhưng sau này, đừng đến tìm ta nữa.”

Phó Tiêu Nhiên nhìn tôi một lúc, giận dữ mắng lớn: “Con tiện nhân, ta nhất định sẽ giành lại Mặc An ca ca”

Lời nói của cô ta như một cú tát mạnh vào không khí, nhưng trong lòng tôi chẳng có chút cảm giác gì ngoài sự lạnh lẽo.

Phó Tiêu Nhiên rời đi trong cơn giận dữ, bóng dáng cô ta dần khuất sau những làn cây trong khu rừng. Cùng lúc đó, nha hoàn của cô ta vội vàng đuổi theo, gọi nhỏ: “Tiểu thư, đợi tôi với.”

Tôi không biết có phải do chuyện này khiến tôi cảm thấy lạ lùng hay không, nhưng nhìn vào sự thay đổi đột ngột của Mặc An và Phó Tiêu Nhiên, tôi không khỏi cảm thấy có gì đó không ổn. Nhưng thật sự, chuyện này đâu có liên quan đến tôi? Tại sao tôi lại phải chịu trận như vậy? Dù sao, tôi không phải người gây ra chuyện đó mà…

Tôi chỉ nhún vai, nở một nụ cười nhẹ, rồi kéo một nhánh cỏ nhấm nháp. Mặc An ho vài tiếng rồi được người đỡ vào lều, nhưng tôi chẳng quan tâm lắm. Điều quan trọng là, hiện tại tôi có thể tận hưởng chút ít yên tĩnh.

Chẳng biết có phải do không khí trong lành hay không, nhưng lòng tôi lại bâng khuâng nhớ về những giấc mơ thời thơ ấu. Những ký ức không rõ ràng, mơ hồ, về một cậu bé mặc y phục cổ trang. Hình dáng của cậu bé ấy thật đẹp, như được chạm khắc tỉ mỉ từ đá quý, nhưng khi tỉnh lại, mọi thứ chỉ còn lại là những mảnh vỡ của ký ức.

Giá như cậu bé ấy có thể tồn tại trong thế giới này. Có lẽ cậu ấy sẽ lớn lên, chứng kiến mọi thứ xung quanh, giống như tôi đang làm lúc này.

Nhắm mắt lại, tôi chìm vào dòng suy nghĩ miên man, mọi cảm xúc cứ thế trôi đi, như làn sóng vỗ về lòng tôi.

 

16.

Cảm giác đầu tiên khi tôi tỉnh lại là chóng mặt, rồi khi mở mắt ra, tôi nhận ra mình đang đứng trên bờ vách đá, nơi có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Mộng du sao?

Giọng Phó Tiêu Nhiên vang lên bên cạnh, âm thanh có chút châm biếm: “Cuối cùng cũng tỉnh rồi, Tô Uyển.”

Tôi quay đầu lại, thấy không chỉ có Phó Tiêu Nhiên mà còn có hai tên cướp áo đen đứng gần đó. Dáng người của chúng thật kỳ lạ, to béo và không mấy nhanh nhẹn. Tôi nhận ra ngay hai tên sứ thần của Di quốc. “Là các người, Ô Tây Di Tây và Mạc Bu Li Ka.”

Tên to béo đứng sau tôi suýt nữa thì bật cười: “Vương phi quả nhiên thông minh.”

Còn một tên khác với khuôn mặt dữ tợn, tức giận nói: “Tôi tên là Mạc Ka Ba Ka.”

Tôi khẽ gật đầu, nhướng mày. Không khỏi có chút bực bội: “Bắt cóc à?”

Chúng gần đầu thừa nhận.

Tôi không hề hoảng hốt, chỉ bình thản ngồi xuống tảng đá bên cạnh.

Phó Tiêu Nhiên đứng một bên, không ngừng nhìn tôi với ánh mắt đắc ý rồi lại gào lên. “Mặc An ca ca chắc chắn sẽ tới cứu ta. Ngươi đừng có mà đắc ý.”

Tôi chỉ ngồi xuống thôi mà bà chị ơi, đắc ý cái nỗi gì. Nhưng thôi mặc kệ cô ta.

Nhìn dáng vẻ tôi không quan tâm, Phó Tiêu Nhiên trợn tròn mắt, lại gào lên: “Đừng nghĩ anh Mặc An ca ca sẽ cứu cô. Mặc An ca ca luôn rất yêu thương tôi, Tô Uyển, đừng có mà mơ tưởng hão huyền.”

Tôi: “Câm miệng đi, cô đúng là đầu óc chỉ toàn nghĩ đến chuyện yêu đương.”

Loading...