Xuyên thành nam chính truyện ngược! Đúng là trời cao có mắt - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-02-21 09:20:57
Lượt xem: 461
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
10.
Hoàng đế ánh mắt rạng ngời, vẻ mặt vui mừng ra mặt. Thái giám tổng quản đứng bên cạnh cũng khẽ nở nụ cười, tựa như bị bầu không khí vui vẻ lan tỏa.
“Người đâu, tấu nhạc!”
Chưa kịp hoàn hồn, một tiếng trống vang lên đột ngột, khiến tôi không khỏi sửng sốt. Trước mắt tôi, một thiếu nữ mặc váy xanh lục xuất hiện, ánh mắt ngập tràn tình tứ, ngọt ngào đưa mắt lướt qua tôi, như thể muốn gửi gắm ngàn lời không nói.
Những người xung quanh lặng lẽ trao đổi ánh nhìn, vẻ mặt ai nấy đều không giấu được sự ngưỡng mộ.
“Vương gia quả thật là người có phúc.”
Tôi khẽ mỉm cười, lễ phép đáp lại:
“Đâu có, đâu có.”
Nhưng chỉ có Mặc An ngồi bên cạnh tôi là không thể che giấu được vẻ mặt ngày càng khó coi, như đã nhận ra điều gì đó. Ánh mắt của anh ta đột ngột chuyển sang căng thẳng, như thể đang cố gắng kiềm chế điều gì đó trong lòng.
Phó Tiêu Nhiên trước mặt hắn luôn mang vẻ dịu dàng, yếu đuối, hắn không phải chưa từng nhận ra tâm tư của nàng ta đối với mình. Tuy nhiên, mỗi lần hắn mở lời, Phó Tiêu Nhiên lại vờ như không hay biết, cứ thế nói rằng không có tâm tư gì với hắn, cũng không có ý định thay thế Tô Uyển.
Hắn đã từng thẳng thắn nói, dù không yêu Tô Uyển, hắn cũng sẽ không bao giờ hưu thê. Thế nhưng giờ đây, Tiêu Nhiên lại không chút do dự, ngang nhiên quyến rũ Tô Uyển trong chính thân xác của hắn.
Nếu không phải vì lần hoán đổi thân xác này, có lẽ cả đời này hắn cũng không thể nhận ra bộ mặt thật của Tiêu Nhiên. Cảm giác như bị lừa dối bao lâu nay dâng trào trong lòng, Mặc An không thể nào kìm chế được.
Nhớ lại những chuyện đã qua, sắc mặt hắn bỗng trở nên đen kịt, nặng nề như muốn đè bẹp tất cả. Hắn im lặng ngồi đó, ánh mắt không hề rơi một lần nữa lên Phó Tiêu Nhiên.
——
Điệu múa vừa dứt, tiếng vỗ tay và những lời khen ngợi vang lên như sóng dạt dào. Giữa ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, Phó Tiêu Nhiên bước từng bước, nhẹ nhàng như đang bước đi trên mây, tiến về phía tôi, mỗi bước đi đều đầy quyến rũ.
"Mặc An ca ca, hôm nay phần biểu diễn của Tiêu Nhiên có đẹp không?" Giọng nói của nàng ta mềm mại, tựa như lời mời gọi, như thể muốn mọi ánh mắt đều hướng về mình.
Tôi chỉ lắc đầu, rồi thở dài một hơi, không mấy để ý. Thật ra, tôi đang mải mê thưởng thức những món sơn hào hải vị trên bàn, chẳng mấy quan tâm đến điệu múa của nàng ta.
Phó Tiêu Nhiên nhìn tôi, ánh mắt sắc như dao, lóe lên tia căm ghét khi thấy tôi lạnh nhạt. Cô ta không hiểu vì sao mình lại chẳng thể khiến Mặc An chú ý, càng không hiểu được tại sao tôi lại có thể thản nhiên như vậy trước sự quyến rũ của cô ta.
Cung nữ đứng sau nàng ta vội bước lên, tay bưng chiếc khay gỗ mượt mà, như một hành động quen thuộc. "Tiêu Nhiên kính trà tỷ tỷ. Lần trước là Tiêu Nhiên thất lễ, tỷ tỷ sẽ không trách Tiêu Nhiên chứ?"
Mặc An hơi sững lại, nhưng vì bầu không khí xung quanh đang dồn dập nhìn về phía hắn, hắn cũng chẳng tiện từ chối. Đôi mắt hắn ánh lên sự khó xử, nhưng lại chẳng có lựa chọn nào khác ngoài việc gật đầu. Hắn vươn tay, định nhận lấy chén trà mà nàng ta đưa.
Nhưng không ngờ—
"Á!"
Một tiếng kêu bất ngờ vang lên, nước trà nóng hổi b.ắ.n ra như mưa, tràn xuống tay hắn! Chén trà rơi xuống đất, nước sôi b.ắ.n tung tóe, đổ xuống vạt áo, lan nhanh đến tận đùi.
Tôi giật mình, đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên.
"Không đứng đó làm gì? Mau mời thái y!" Tôi quát lên, khiến đám cung nữ phía sau mới bừng tỉnh, hoảng loạn vội vàng chạy đi.
Còn tôi, đột nhiên nhận ra, người bị hại không phải ai khác mà chính là tôi! Cảm giác khó chịu dâng lên, nhưng tôi cũng chẳng vội vã động đậy.
Phó Tiêu Nhiên đỏ hoe đôi mắt hạnh nhân, vẻ mặt đầy tiếc nuối, nhưng trong giọng nói lại ẩn chứa sự gian xảo.
"Vương phi tỷ tỷ, muội không ngờ nước trà lại nóng đến vậy..." Nàng ta ngước mắt lên, môi khẽ mấp máy như muốn giấu đi sự mưu tính.
"Mặc An ca ca, thật sự không phải muội cố ý đâu." Nàng ta tiếp tục, giọng nói dịu dàng như một dòng suối, nhưng trong lòng tôi lại cảm thấy lạnh toát.
Tôi chỉ khẽ gật đầu, rồi nghiêng mặt nhìn Mặc An, người đang đứng đó với ánh mắt lạnh lùng đầy phẫn nộ. Đôi mắt ấy chẳng còn chút dịu dàng nào, thay vào đó là sự giận dữ và thất vọng.
Trong mắt tôi, như hiện lên một biểu đồ hình quạt—bảy phần khinh miệt, hai phần giễu cợt, và một phần hờ hững.
"Nếu Tiêu Nhiên không cố ý, vậy ngươi đừng trừng mắt với muội ấy như thế nữa," tôi lạnh lùng nói, giọng điệu không chút do dự.
Mặc An há miệng như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chỉ im lặng, ánh mắt đầy mâu thuẫn và dằn vặt.
Tôi cúi đầu, không nói thêm lời nào.
Nếu lúc này tôi và Mặc An chưa hoán đổi thân xác...
Có lẽ kết cục của tôi lúc này còn thê thảm hơn cả bây giờ.
Có vẻ Mặc An cũng đã nhận ra điều đó, hắn không dám nhìn tôi và Phó Tiêu Nhiên nữa, chỉ im lặng ngồi xuống, đôi mắt chứa đầy bất lực.
Tôi trả lại câu nói trước đây của anh ta đã từng nói với tôi: "Vương phi, nàng nên biết thân phận của mình."
Phó Tiêu Nhiên cười như gió xuân, ánh mắt đắc ý, dịu dàng tựa vào tôi, nhưng trong lời nói lại ẩn chứa một sự trêu đùa.
"Mặc An ca ca, tất cả là lỗi của muội, đừng trách Vương phi tỷ tỷ."
"Chàng xem ánh mắt của Vương phi tỷ tỷ kìa, sợ là muốn ăn tươi nuốt sống muội rồi."
"Chân của muội cũng bị bỏng nữa nè." Phó Tiêu Nhiên kéo dài câu nói, ánh mắt lướt qua Mặc An đầy khiêu khích.
Tôi nhẹ nhàng cúi người, phối hợp dìu Phó Tiêu Nhiên đi, nhưng trong lòng lại không thể ngừng suy nghĩ về những chuyện đã qua.
Khi chúng tôi ngang qua Nhị hoàng tử Di Quốc, tôi vô tình bắt gặp ánh nhìn sâu xa lóe lên trong mắt hắn.
Ánh mắt đó, lạnh lùng và không thể đoán trước được, như thể có một câu chuyện ẩn giấu phía sau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/xuyen-thanh-nam-chinh-truyen-nguoc-dung-la-troi-cao-co-mat/chuong-4.html.]
Không rõ vì sao, nhưng tôi không thể ngừng cảm thấy có một mối liên kết lạ kỳ giữa ánh mắt ấy và tôi.
12.
Ta kéo theo Phó Tiêu Nhiên rời khỏi tiệc mừng thọ, viện cớ rồi nhanh chóng quay về phủ trước. Khi Mặc An trở về, ta đang thảnh thơi nằm dài trên ghế quý phi, hưởng thụ cuộc sống xa hoa. Một nha hoàn đang bóp vai, một nha hoàn khác thì dâng lên chùm nho tiến cống.
Sự sa đọa này... thật là tuyệt vời. Ha ha ha.
Mặc An nhìn ta, bước chân có chút kỳ lạ. Hắn liếc nhìn mấy nha hoàn phía sau rồi im lặng không nói gì.
Ta thì lập tức bật dậy, vén váy hắn lên kiểm tra.
Mặc An mặt đỏ bừng, nhưng chẳng có sức mà chống cự. Bên trong ống quần trắng, làn da vốn trắng nõn mịn màng giờ đây bị bỏng đến đỏ au.
Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý
Nhìn thấy cảnh này, lòng ta đau đến muốn khóc.
Mặc An bắt gặp biểu cảm của ta, ánh mắt trầm xuống.
"Không sao đâu."
Ta tức giận quát lên:
"Không sao? Đỏ hết thế này mà còn bảo không sao?"
Nha hoàn phía sau không biết từ lúc nào đã lặng lẽ rời đi.
Ta liền lớn tiếng nói:
"Ngươi không đau nhưng ta đau!"
Mặc An cúi đầu, giọng trầm thấp:
"Không đau đâu."
Ta trừng mắt:
"Đau hay không không quan trọng, nhưng bị bỏng rồi, đây là thân thể của ta, ngươi không biết sao?"
Mặc An hơi mím môi, trong mắt thoáng qua một tia thất vọng.
"Ừm."
Dứt lời, hắn cúi đầu rời đi.
Ta lại nằm phịch xuống ghế quý phi, thả lỏng cơ thể trong cảm giác thư thái.
Chẳng bao lâu sau, một bóng dáng to béo như thùng dầu đậu nành—à không, là A Hoa—xuất hiện trước mặt ta.
"Vương gia, mọi chuyện đã xong rồi!"
Ta gật đầu, hài lòng nói:
"Rất tốt."
"Thưởng ngươi cái gì đây nhỉ?"
A Hoa lộ vẻ khó xử, giọng éo éo:
"Vương gia, ngài đừng dọa nạt người ta mà~"
Ta: …
"Cút."
A Hoa thấy ta không vui, lập tức lăn ra ngoài như một làn khói.
Nhưng chẳng mấy chốc, hắn lại quay lại.
"Vương gia, còn tiền thưởng…"
"Thưởng ngươi một cái vỗ tay thật to!"
Cuối cùng, ta vẫn bảo quản gia đưa hắn mười lăm cái móng giò và năm mươi lượng bạc mang về.
Nhưng ai ngờ, khi A Hoa về nhà…
"Ngươi nói sao? Vương gia bảo ngươi làm bỏng đầu gối tiểu thư Tiêu Nhiên, rồi thưởng cho ngươi năm mươi lượng bạc?"
A Hoa gật đầu.
"Ngươi lừa ai đó? Trước đây ngươi còn nói Vương gia để ý đến thân thể ngươi cơ mà!"
"Nhất định là…"
"Ây da, cút ra ngoài!"
"Ngươi nhất định là không còn trong sạch nữa!"
…