Xuyên sách ta tìm cha ruột cho con trai - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-09-26 07:46:39
Lượt xem: 197
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Hoàn vẫn cúi đầu một tiếng động, khí bắt đầu gian lan tràn giữa hai con.
Tô Tịch Nhược vội, cô kiên nhẫn chờ Tô Hoàn, vẫn luôn dùng ánh mắt dịu dàng bé.
Không qua bao lâu, Tô Hoàn rốt cuộc ngẩng đầu.
Thật bé cần nhắc đến chuyện , nhưng , đến ánh mắt chứa đầy cổ vũ của Tô Tịch Nhược, bé nuốt những từ đó lòng, nhẹ giọng : "Con cảm thấy con sai, Lâu Tường đoạt đồ của con, nên đánh."
Rốt cuộc Tô Hoàn chỉ là một đứa trẻ, nhịn cơn tức, xong lời cuối cùng thì chút giận dỗi.
Tô Tịch Nhược khe khẽ thở dài, dùng một loại giọng điệu bình thản dịu dàng giải thích.
"Đầu tiên, Lâu Tường đoạt đồ của con, là sai , con thể cướp về, thể dùng cách thức bạo lực một chút để cướp về, nhưng tay đánh , ấn bạn ở mặt đất đánh, đặc biệt là còn lưu vết thương rõ ràng ở , do đó chuyện gì con dễ dàng đuối lý ..."
Tô Hoàn nhấp môi, gương mặt nhỏ thoạt vui. Tô Tịch Nhược trầm ngâm một lát, giải thích.
"Mẹ chỉ là cảm thấy, nếu con chủ động đánh , đúng mực, thể lưu vết thương rõ ràng... Một khi để vết thương cơ thể, như nhiều thời điểm dù chúng lý cũng sẽ trở nên vô lý. Ví dụ như chuyện xảy hôm nay, con đánh Lâu Tường, vết thương chồng chất cơ thể như , cô Hồ sẽ tự giác mà thiên vị Lâu Tường..."
Cô dừng một chút, cảm thấy khó xử, sợ giải thích như rõ ràng lắm, nhưng sợ giải thích quá rõ ràng, sẽ dạy hư thằng bé ?!
Sau khi do dự một lúc lâu, vẫn cảm thấy nên giải thích cặn kẽ cho bé hiểu, một đứa con trai, thể động để khác đánh , chút khí thế của đàn ông, tiếp.
"Lần , ai khác gây chuyện với con, con đánh , thể đánh nơi nào kín đáo một chút chọn nơi da dày thịt béo mà đánh, như nhà đối phương cũng sẽ lý do kiếm chuyện với con..."
Cô còn xong, thì thấy Tô Hoàn ngẩng đầu cô, đôi mắt vô cùng sáng ngời, giống như ngôi trong bầu trời đêm, đầy ánh sáng.
"Dạ , con ."
Tô Tịch Nhược thấy biểu tình của Tô Hoàn, ngược yên tâm, xác nhận hỏi thêm một : "Con thật sự hiểu ?"
"Dạ."
Tô Hoàn gật đầu: "Cảm ơn chỉ dạy."
Tô Tịch Nhược do dự, vẫn quyết định tin tưởng thiên sứ nhỏ đáng yêu xinh ngoan ngoãn . Dù cũng là con trai của mà, luôn che chở đùm bọc nó thôi.
Cô vuốt vuốt đầu tóc Tô Hoàn: "Tốt, tin tưởng con đó."
Tô Hoàn cong mắt , Tô Tịch Nhược chỉ thoáng qua sự đáng yêu g.i.ế.c chết.
Con trai của cô thật là quá đáng yêu, shota mặt lạnh lên quả thực đáng yêu c.h.ế.t luôn.
Rốt cuộc cô duỗi móng heo nhéo nhéo hai má của Tô Hoàn, : "Con trai của thật là quá đáng yêu mà."
Tô Hoàn lập tức đỏ mặt, tự nhiên tránh thoát khỏi đôi bàn tay móng heo của Tô Tịch Nhược: "À ờ, con bài tập về nhà đây."
Tô Tịch Nhược tủm tỉm Tô Hoàn cúi đầu bắt đầu bài tập: "Vậy phòng khách , con bài tập cho thật nha, chuyện gì là đề nào hiểu cứ hỏi ."
"Dạ." Tô Hoàn mơ hồ rõ trả lời một chút.
Tô Tịch Nhược ở phòng khách, hít sâu một , tâm trạng nữa trầm trọng lên.
Thời gian vui vẻ chơi với con kết thúc, cô cần trở hiện thực, suy xét một vấn đề vô cùng trọng yếu.
Tiền.
Hai con tiền, nghèo, cô nỗ lực kiếm tiền để nuôi con trai đáng yêu.
Cô nhớ rõ trong sách từng miêu tả qua, hình như nguyên chủ ở việc vặt, một ngày một ngày , mỗi ngày đều mơ phát tài, thấy đàn ông tiền giống như kẹo mạch nha, bám dính buông tha, nghĩ chắc công việc của nguyên chủ cũng cố định.
Cô mở xem lịch sử trò chuyện, rốt cuộc ở một tài khoản tên là nhân sự công ty Vũ Dã tìm một tin nhắn:
Tô Tịch Nhược, cô sa thải, nguyên nhân là gì nghĩ trong lòng cô hiểu rõ, đừng ý đồ chạm cô nên chạm , tiền lương còn sẽ kêu tài vụ kết toán cho cô, bắt đầu từ ngày mai cô cần tới việc nữa.
Cô thời gian gửi, là hai ngày .
Thì hai ngày nguyên chủ cũng thất nghiệp, nguyên nhân là... Chạm nên chạm ?
Cô nhớ rõ nam chủ quyển sách tên là Mộ Mộc Trần là kế thừa gia nghiệp, nhào đầu giới giải trí, là tấm gương thành công muộn ở giới giải trí, 30 tuổi chút tiếng tăm nào, chỉ dừng diễn viên hạng ba.
Cho đến khi nhận một bộ điện ảnh ai thèm chú ý, một vai thành danh.
Lúc mới giành giải ảnh đế, sống trong cuộc sống nổi tiếng, chạm tay là bỏng, là tình trong mộng của cô gái.
Mà công ty quản lý của Mộ Mộc Trần, hình như chính là công ty giải trí Vũ Dã.
Ở cốt truyện, nguyên chủ năm bảy lượt ý đồ quyến rũ nam chủ, thủ đoạn ngày một khoa trương, cuối cùng rơi bại danh liệt, kết cục đưa bệnh viện tâm thần.
Lần đầu tiên quyến rũ chính là lợi dụng chức vụ, lén hành trình của Mộ Mộc Trần, lén leo lên xe của , còn kịp cái gì tống cổ xuống xe.
Công ty giải trí Vũ dã lưng dựa tập đoàn Vũ thị, là công ty quản lý lớn hàng một hai trong giới giải trí, tài nguyên dồi dào, nhưng yêu cầu đối với nghệ sĩ và nhân viên vô cùng nghiêm khắc.
Nguyên chủ loại chuyện , khẳng định sa thải.
Xem thời điểm cô xuyên tới là đầu tiên quyến rũ thất bại, chắc là còn xảy quyến rũ thứ hai.
Cô thở dài nhẹ nhõm một , xem nguyên chủ còn chuyện gì kinh tởm nữa nhân thiết còn kịp thời cứu giúp .
Nguyên chủ tạo nghiệt, vì quyến rũ một đàn ông thuộc về mà đánh mất công việc. Cô cũng hết chỗ , chỉ đành tìm kiếm công việc khác thôi, nỗ lực nuôi sống bản và con trai, tranh thủ sớm ngày đổi một căn phòng khác lớn hơn hiện tại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/xuyen-sach-ta-tim-cha-ruot-cho-con-trai/chuong-6.html.]
Cô mở laptop trong phòng, rõ ràng thật lâu từng sử dụng quá, bắt đầu tìm công việc.
Nguyên chủ bằng cấp, nghiệp THCS thì đời , kinh nghiệm việc mấy năm nay vẫn luôn là việc vặt, thật vất vả trộn công ty giải trí Vũ Dã bởi vì tưởng leo lên nhà giàu mà đánh mất công việc, cô tìm công việc cũng khó tìm nơi nào hơn công ty .
Năm đó cô học chuyên ngành quản trị kinh doanh quản lý xí nghiệp, khoa học tự nhiên, thể giúp cô tìm việc gì trò ở cái thế giới xa lạ .
Cô nghĩ tới nghĩ lui, hiện tại cách nhất chính là theo còn đường xưa, bước giới giải trí.
hiện tại nguyên chủ hai mươi tám tuổi.
Hai mươi tám tuổi, là một độ tuổi đáng hổ, cho dù hiện tại bề ngoài trẻ hơn tuổi tác, nhưng cũng sự hạn chế lớn.
Đây là độ tuổi chuyện diễn những vai , dì, trừ phi nữ diễn viên danh tiếng mới vai thiếu nữ, bằng con đường diễn viên eo hẹp.
Kiếp cô cũng coi như là một nữ nghệ sĩ hạng hai, lúc đó cô vẫn cảm nhận sự kỳ thị.
Cô hít sâu một , Tô Hoàn đang nghiêm túc bài tập.
Tô Hoàn cúi đầu, chăm chú bài, đôi môi chu chu, gương mặt nho nhỏ, vẻ nghiêm túc đáng yêu.
Vì con trai đáng yêu như , Tô Tịch Nhược cũng liều một .
Dựa kinh nghiệm kiếp , tìm mấy trang web tuyển dụng cùng tin tức truyền thông, nghiêm túc sàng lọc, chọn một bộ cung đấu.
Cung đấu chỗ , chính là nhiều phụ nữ, tính cách ngoại hình gì cũng yêu cầu tuyển, từ trong đó cô chọn một nhân vật thích hợp với bản nhất, nghiêm túc phân tích nhân vật, gửi chung với sơ yếu lí lịch qua đoàn phim.
Sau đó, cô chọn thêm mấy nhân vật nữa, hiện đại đô thị, tiên hiệp, cô cũng chọn nhân vật thích hợp với , phân tích nhân vật, gửi chung với sơ yếu lí lịch qua đoàn phim.
Làm xong hết, cô thời gian, phát hiện 9 giờ tối. Cô lập tức đóng laptop, nghiêng đầu Tô Hoàn.
Lúc Tô Hoàn đang sắp xếp cặp sách, cô qua quan tâm hỏi: "Bài tập xong , đề nào con ?"
"Không ."
Tô Hoàn lắc lắc đầu: "Mẹ ơi, con chuẩn tắm rửa ngủ đây." Tô Tịch Nhược thời gian: "Ừ, con chuẩn ngủ ..."
Cô dứt lời, bộ phòng ở, hiện tại cô đang ở trong một căn phòng bình thường một phòng một sảnh, cô ở phòng ngủ, Tô Hoàn ở chỗ nào?
Cô dùng ánh mắt tia hết phòng khách, thấy một cái giường xếp nhỏ đặt ở một góc nhỏ trong phòng khách.
Sắc mặt đổi, cúi xuống thương lượng với Tô Hoàn: "Tô Hoàn, con đổi một chút nha, con phòng ngủ, ở phòng khách, thế nào, con?"
Tô Hoàn bình tĩnh cô vài giây, một lát nhấp môi, nghiêm trang : "Không cần, là phụ nữ, cần phòng riêng."
Tô Tịch Nhược dở dở Tô Hoàn: "Chuyện liên quan đến chuyện nam nữ, con vẫn là trẻ con, gian để trưởng thành."
"Chỉ cần đừng ồn ào nữa đêm mới về giống như đây, con cũng ." Tô Hoàn ngẩng đầu, gương mặt thiên sứ đáng yêu cùng giọng trẻ con nghiêm túc cô .
Tô Tịch Nhược: "Mẹ bảo đảm, sẽ đến trời khuya khoắt mới trở về, cũng sẽ ồn ào gây chuyên nữa."
"Vậy là ."
Tô Hoàn chỉ chỉ cửa phòng khách: "Mẹ, con ngủ đều đóng cửa, đừng lo lắng."
"Đây là lo lo mà..."
Là cô cảm thấy, để con trai ngủ phòng khách thực ủy khuất thiên sứ nhỏ đáng yêu của cô.
"Hay là con ngủ chung với ."
Bé hiểu chuyện, khéo léo từ chối: "Con, con từng cô giáo qua, cô con gái nhiều đồ vật, con trai thể đụng , là con gái, cho nên sẽ thật nhiều đồ vật con thể đụng , cho nên phòng ngủ riêng."
Tô Tịch Nhược: "... "
Hình như đạo lý, đúng thật là con gái nhiều đồ nên đụng . Khụ khụ, nhiều đồ nên để cho con trai thấy. Nếu cô ở phòng khách, những vật phẩm tư nhân đó cẩn thận để Tô Hoàn thấy , chẳng là hổ .
"Cho nên đừng nhắc đến chuyện nữa." Tô Hoàn vẻ mặt lạnh nhạt vòng qua cô, phòng vệ sinh chuẩn rửa mặt.
Tô Tịch Nhược ở phía bé, còn cái gì nữa, bỗng nhiên phát hiện, vành tai của Tô Hoàn đỏ...
Cô lập tức , thằng nhóc đáng yêu nghiêm túc, thì cũng thẹn thùng.
Cô đến cửa phòng vệ sinh, vuốt vuốt đầu tóc Tô Hoàn, nghiêm túc : "Cảm ơn bảo bối nhỏ, cảm kích."
Tô Hoàn dừng động tác đánh răng, đó cúi đầu nghiêm túc đánh răng tiếp, c.h.ế.t sống chịu ngẩng đầu Tô Tịch Nhược, lỗ tai càng đỏ.
Tô Tịch Nhược , rời khỏi phòng vệ sinh, chút lời , nhiều thú vị, nhưng cô sẽ tận lực cho Tô Hoàn một cảnh để bé trưởng thành.
Tô Hoàn rửa mặt hảo xong, từ trong phòng vệ sinh tới, áo ngủ màu lam, tóc ướt, xứng với gương mặt nhỏ thiên sứ xinh , cả đáng yêu chết.
Tô Tịch Nhược mang tâm trạng già thưởng thức con trai của , thấy Tô Hoàn đóng cửa ngủ, do dự, hỏi: "Con kể chuyện cổ tích khi ngủ ?"
Học sinh lớp ba mà còn cần dỗ ngủ nữa ? Mới lên chức nên kinh nghiệm nha.
Ngay từ đầu, Tô Hoàn tính toán đóng cửa ngủ, Tô Tịch Nhược hỏi bé chuyện cổ tích , mở to một đôi mắt to đen tròn, vẻ mặt tò mò hỏi: "Mẹ, chuyện cổ tích nào ?"
Tô Tịch Nhược: "... "
Tô Tịch Nhược: Chuyện cổ tích khi ngủ... Công chúa Bạch Tuyết, cô bé lọ lem?
Tô Hoàn:... Ba tuổi con cũng tin truyện cổ tích .