Xuân Phong Độ - 4

Cập nhật lúc: 2025-07-28 14:33:33
Lượt xem: 2,835

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

05

 

Suy nghĩ một hồi, sắc mặt Vân Cảnh càng lúc càng tái nhợt, nghiến răng quyết định khỏi hang.

 

Rồi từ trong tuyết bới một cành cây, tự chế một chiếc ná bắn, và bắt một con thỏ trở về.

 

Trong hang động, lửa trại đang bập bùng cháy, thịt thỏ mỡ màng bóng loáng.

 

Ta ôm lấy Vân Cảnh, kéo gần lửa, mắt ngừng dõi theo đùi thỏ nướng vàng ươm, mùi thơm nức mũi.

 

Hay là... ăn nhỉ?

 

Ai khi nào mới tỉnh ?

 

Nghĩ đến đây, liền giơ tay xé một chiếc đùi thỏ xuống.

 

kịp cắn, Vân Cảnh bỗng cử động, chầm chậm mở mắt.

 

Ta lập tức nhào tới: “Điện hạ! Người tỉnh !”

 

Vân Cảnh yếu ớt với , ánh mắt hạ xuống, dừng ... chiếc đùi thỏ trong tay .

 

Vẻ mặt thoáng chút ngơ ngác: “Miểu Miểu, đây là... từ ?”

 

Nói thẳng rằng săn về thì hợp lý lắm, dù cũng là vương phi đoan trang dịu dàng của Vân Cảnh.

 

Phu quân thể yếu đuối của chắc chịu nổi sự thật , chi bằng nhẹ nhàng một chút thì hơn, đúng !

 

Ta lắc đầu, nhẹ nhàng đáp:

 

“Miểu Miểu cũng rõ nữa, nãy điện hạ ngất , ngoài nhặt ít củi khô về nhóm lửa, khi trở thì thấy con thỏ ngất xỉu cửa hang. Có lẽ là... đói đến xỉu?”

 

Vân Cảnh chiếc đùi thỏ bóng loáng, im lặng một lúc: “... Có lẽ .”

 

Ta nén đau lòng, đưa thịt thỏ qua: “Điện hạ ăn chút lót , chừng lát nữa sẽ đến tìm.”

 

Chúng lạc buổi chiều, giờ trời bên ngoài tối đen như mực, ai bọn thị vệ khi nào mới tìm đến.

 

Ta tiếp sức cho Vân Cảnh !

 

Vân Cảnh khựng một chút, lẽ là thật sự đói, bèn nhận lấy thịt.

 

Ta đầu chằm chằm chiếc đùi thỏ còn .

 

Không , hai mỗi một chiếc cũng !

 

kịp tay, Vân Cảnh bỗng : “Nóng tay, để giúp nàng.”

 

Ta ngẩn , thấy rút một con d.a.o găm nhỏ tinh xảo, kiên nhẫn thái từng lát thịt.

 

Chiếc d.a.o găm khảm đầy đá quý, luôn nghĩ nó chỉ để trang trí, dù là buổi săn b.ắ.n mùa thu, Vân Cảnh tham gia, đeo d.a.o găm để oai cũng .

 

Không ngờ đến lúc tác dụng!

 

Lửa trại hắt lên gương mặt tuấn tú của , trông tựa như thần tiên hạ phàm.

 

Ta thoáng sững sờ.

 

Thành thật mà , nam nhân thực sự đáp ứng đúng thẩm mỹ của , khuôn mặt , khả năng diễn xuất của cũng từ ba phần mà phát huy thành bảy phần .

 

Có lẽ do sắc cho mờ mắt, khi Vân Cảnh đưa miếng thịt thỏ thái xong tới, theo bản năng cúi đầu ăn luôn.

 

Rồi cẩn thận cắn ngón tay của .

 

Ta sững .

 

Vân Cảnh cũng sững .

 

Đến khi lấy tinh thần, lập tức bùng nổ.

 

Vân Cảnh nhẹ nhàng chớp mắt, đột nhiên mỉm .

 

“Sao , ngon ?”

 

Ta: “...”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/xuan-phong-do/4.html.]

 

Câu gì đó đúng lắm ? Phải !?

 

Hiếm khi chút lúng túng mặt: “Điện hạ cũng ăn chút , thể sợ lạnh, nên ăn nhiều một chút để giữ ấm.”

 

Lời thật lòng, vì Vân Cảnh thực sự loại chỉ sợ lạnh bình thường, bên đống lửa lâu như mà tay vẫn lạnh ngắt.

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

vấn đề với dày, chỉ ăn một chút ngừng, nửa tựa vách đá nhắm mắt nghỉ ngơi.

 

Ta chỉ đành nuốt nước mắt mà giải quyết nốt phần còn .

 

Lãng phí , lãng phí .

 

việc nguyên tắc, ăn của thì nhất định sự đáp .

 

Vân Cảnh dường như ngủ , sờ thử tay , vẫn lạnh như băng.

 

Nếu qua đêm nay mà thấy ánh mặt trời, thì cũng chẳng khá khẩm gì hơn.

 

Nghĩ , đưa tay cởi áo của .

 

Vân Cảnh dường như cảm nhận điều gì, chậm rãi mở mắt.

 

Ánh lửa bập bùng phản chiếu trong đôi mắt đen thẳm của , khiến rõ ánh là gì.

 

“Miểu Miểu?” Hắn hỏi khẽ, tựa hồ vẫn tỉnh táo hẳn.

 

Ta áp sát , khoác lên tấm áo choàng dày mà may sẵn, ôm lấy vòng eo gầy gò của .

 

Ừm... Ừm?

 

Người nam nhân trông vẻ yếu ớt, nhưng cơ bụng thật ...

 

Ý nghĩ chỉ lướt qua trong đầu, cọ nhẹ cổ .

 

“Người nóng, ủ ấm cho điện hạ.”

 

Vân Cảnh gì, thở dường như khựng một thoáng.

 

cơ thể dường như ấm lên một chút.

 

Ta mừng rỡ, ngẩng đầu , thấy tai ửng đỏ.

 

Có hiệu quả !

 

Sắc mặt của khá hơn nhiều!

 

Ta càng ôm chặt lấy hơn, cố gắng truyền hết ấm qua lớp áo mỏng.

 

“Điện hạ thấy đỡ hơn chút nào ?”

 

Vân Cảnh nhắm mắt, hầu kết khẽ trượt xuống, giọng phần khàn khàn.

 

“...Ừ.”

 

06

 

Một giấc đến sáng.

 

Khi tỉnh dậy, phát hiện đang đắp chiếc áo choàng dày, còn Vân Cảnh ở cửa hang, bên ngoài.

 

Hắn đó, hai tay chắp lưng, ánh nắng sớm rọi xuống, khiến trông còn lạnh lẽo hơn cả lớp tuyết trắng bên ngoài.

 

“Điện hạ?”

 

Ta sờ bộ y phục cài từ lúc nào, ôm lấy áo choàng bước tới, thấy quầng thâm nhạt mắt Vân Cảnh.

 

“Người ngủ ngon ?”

 

Ta cảm thấy bản lò sưởi sống cũng khá mà!

 

Khóe môi Vân Cảnh cong lên: “Không .”

 

Hắn chỉ bên ngoài: “Có vẻ tìm đến .”

 

Ta thật ngờ đến là quận chúa Tân Dương.

Loading...