Thi thể cha chồng tôi bị xé thành từng mảnh, thảm không nỡ nhìn.
Trên đường từ chỗ tình nhân về nhà, ông ta uống quá chén, ngã lăn xuống dốc, bị đàn sói hoang ăn mất hơn nửa thân người.
Điều kỳ lạ là: hai chân ông hoàn toàn biến mất, phần đầu cũng bị cắn nát — cả da lẫn thịt đều chẳng còn bao nhiêu.
Chỉ có bộ quần áo tôi may tặng, vẫn nguyên vẹn như mới, không hề bị rách lấy một sợi.
Lần này thì… áo mới thật sự trở thành áo tang.
Thẩm Mạnh quỳ trước t.h.i t.h.ể cha mình, nét mặt bàng hoàng:
“Sao lại là ông ấy trước… Không đúng mà… Chẳng phải theo thứ tự sinh nhật sao? Mẹ kiếp, cái tên đạo sĩ kia lại lừa mình rồi!”
Tôi đứng bên cạnh mẹ chồng, vừa gào khóc vật vã, khóe miệng lại không kiềm được cong lên một nụ cười quỷ dị.
Phải, ban đầu, cha chồng vẫn có thể sống thêm vài ngày nữa.
Nhưng ai bảo ông ta… phát hiện ra bí mật của tôi?
Hôm đó, tôi lén đi thăm bà ngoại.
Bà lão lại bị tái phát đau chân. Từ sau khi tôi mất tích, suốt bốn năm qua, bà ngày nào cũng cầm ảnh tôi đi khắp nơi tìm người.
Có người cười nhạo bà, nói rằng nuôi được đứa cháu gái học đại học mà không biết giữ mình, chắc chắn là theo gã nhà giàu nào trốn biệt rồi.
Bà tôi phát điên, giơ cả cuốc lên muốn liều mạng:
“Đồ khốn nạn ăn nói bẩn thỉu! Mày dám nói thêm một chữ xấu về cháu tao, bà đây liều mạng với mày!”
Cảnh sát đã tìm thấy balô và dấu m.á.u của tôi trong rừng, cho rằng tôi đã bị sát hại.
Nhưng bà ngoại tôi cố chấp nói:
“Chưa thấy xác thì cháu tôi vẫn còn sống!”
“Thầy bói từng nói rồi — cháu gái tôi mạng thọ trăm tuổi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/xac-chet-da-nguoi/chuong-7.html.]
Đã bốn năm trôi qua, bà vẫn đều đặn mỗi tuần đến đồn cảnh sát huyện hỏi tiến độ.
Cảnh sát ai cũng bó tay với bà cụ cứng đầu này — đường núi xa xôi khó đi, một chuyến đi mất bốn tiếng đồng hồ, chân yếu thế này sao chịu nổi?
Tôi đứng ngoài sân, nhìn bà sốt đến mê man, miệng vẫn gọi thầm tên thân mật của tôi.
Bà yếu đến nỗi tay cũng không nhấc nổi, đến một ngụm nước ấm cũng không có để uống.
Xác c.h.ế.t lẽ ra không có trái tim.
Nhưng nỗi đau như mọc rễ ngay trong lồng n.g.ự.c tôi, dày đặc, không cách nào gỡ ra được.
Tôi chẻ củi, đun nước sôi, nhân lúc bà ngủ, rót nước ấm để nơi bà với tay là lấy được.
Tôi không dám nán lại lâu.
Vịt Bay Lạc Bầy
Xác c.h.ế.t da người không thể ở cạnh người sống quá lâu — khí tử thi độc hại, tôi ở chung nhà với ba người nhà họ Thẩm, độc khí đã ăn mòn cả tim gan tỳ phổi của họ.
Chỉ chờ ngày lành tháng tốt — m.ổ b.ụ.n.g moi tim, xé thịt ăn no.
Nhưng vừa mới về đến nhà, cha chồng đã chặn tôi lại trước cửa, nhếch mép cười gian:
“Tôi cuối cùng cũng biết rồi, mỗi chiều trước khi đi chợ, cô vụng trộm đi đâu!”
Tôi giả vờ ngây ngô, ông ta liền túm lấy tôi, kéo thẳng đến trước gương, đắc ý nói:
“Còn giả vờ hả? Nhìn đi, trên cổ cô là cái gì!”
Tôi lúc đó mới nhận ra — hơi nước lúc đun nước đã làm trôi lớp kem nền trên cổ.
Phần da cổ hiện ra một mảng vết thi ban đỏ sậm, rõ rành rành.
Tôi ngừng thở, ánh mắt nheo lại thành một khe mảnh như lưỡi d.a.o — đó là dấu hiệu xác c.h.ế.t da người sắp g.i.ế.c người.
Nhưng cha chồng hoàn toàn không hay biết, một tay ôm lấy eo tôi, cười đê tiện:
“Dám cắm sừng con trai tôi hả? Nói mau, vết hôn trên cổ là thằng ch.ó nào để lại?”