Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lần đầu tiên, tôi chưa c.h.ế.t hẳn.
Thẩm Mạnh sau khi uống rượu, ra tay không đủ mạnh, tôi vẫn còn thoi thóp một hơi thở.
Cha chồng xuất thân là đồ tể, đến dọn dẹp hậu quả thì phát hiện ra điều bất thường.
“Ba, phải làm sao đây? Con không muốn ngồi tù, con còn chưa lấy vợ nữa mà… Lúc nãy cô ta cứ động đậy, còn cắn con, con tức quá mới…” Thẩm Mạnh tỉnh rượu, bắt đầu thấy sợ.
Tôi yếu ớt cầu xin tha mạng, cố gắng ngăn họ lại.
Cha chồng châm một điếu thuốc, ánh lửa soi lên khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn của ông ta:
“Yên tâm đi, trong vùng núi này, quanh năm có người mất tích, chỉ cần c.h.ế.t mà không tìm thấy xác, chẳng ai đổ tội được cho mày!”
Nói xong, ông ta rít mạnh một hơi thuốc, rồi vung d.a.o mổ lợn, nhát d.a.o sắc lạnh c.h.é.m xuống, m.á.u văng tung tóe lên cao.
Ánh trăng trắng bệch là nhân chứng duy nhất cho vụ án mạng đêm đó.
Sau khi sự việc kết thúc, bọn họ còn cố tình đến nhà tôi theo dõi.
Nhìn bà ngoại bảy mươi tuổi của tôi quỳ sụp trước mặt cảnh sát, khóc lóc cầu xin, bọn chúng cười khẩy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/xac-chet-da-nguoi/chuong-10.html.]
“Trong nhà chỉ có một bà già, sợ cái gì chứ?”
“Nghe nói là nữ sinh đại học duy nhất trong làng, chậc, đúng là uổng phí.”
Tiếng cha chồng khóc lóc van xin khiến tôi thấy phiền, dứt khoát rút luôn lưỡi ông ta ra tận gốc.
Tôi cười nhạo:
“Nếu cầu xin có tác dụng, thì năm đó tôi đâu có chết.”
Sau đó, phần nào ăn thì ăn, phần nào không cần thì vứt. Tôi ném những mảnh t.h.i t.h.ể còn lại xuống vực sâu, rồi ợ một cái đầy thỏa mãn, chợt nhận ra ánh trăng đêm nay sáng hơn hẳn mọi hôm.
Vịt Bay Lạc Bầy
Không, là đôi mắt tôi – cuối cùng cũng đã nhìn thấy lại màu sắc.
Tôi thậm chí còn cảm nhận được cái rét căm của gió Bắc lướt qua gò má.
Chỉ cần nuốt chửng m.á.u thịt kẻ thù, khiến họ nếm trải nỗi đau tận cùng, thì t.h.i t.h.ể da bọc xương như tôi có thể sống lại làm người.
Bà ngoại ơi, xin người hãy đợi cháu, nhất định phải đợi thêm một chút nữa thôi.
Cháu… đang trên đường trở về nhà rồi.