4
Không bao lâu, tôi hoàn toàn có được sự tin tưởng của người que, cuối cùng cũng có thể ra khỏi cửa.
Tôi đã gặp rất nhiều phụ nữ giống tôi, họ đều bị lừa bán từ khắp nơi trên cả nước.
Họ không có địa vị ở đây.
Bị đàn ông gọi tới gọi lui, động một tí là bị đánh đập dã man, còn phải gánh vác tất cả công việc trong nhà giống như gia súc.
Mà mấy người mỗi ngày chỉ biết uống rượu đánh bạc tán gẫu, sống không có việc gì làm.
Nhưng trong đám người này cũng có một ngoại lệ - - dì Lưu.
Người đàn ông của bà ta là trưởng thôn Trần Đại Kiểm.
Không biết dì Lưu đã dùng cách nào mà làm cho Trần Đại Kiểm rất tin tưởng bà ta nhờ đó dì Lưu trở thành trụ cột của nhóm phụ nữ, thậm chí ngay cả đàn ông trong thôn cũng sẽ cho bà ta một chút mặt mũi.
Bởi vì tôi còn nhỏ tuổi nên dì Lưu sắp xếp tôi đưa cơm cho một người phụ nữ bị nhốt.
Người phụ nữ này tên là bà điên, nghe nói là đã chạy vài lần nhưng bị bắt về.
Bởi vì số phụ nữ Tạ Lão Lục mang về có hạn, trong thôn còn có vài lưu manh nên bà điên đã trở thành vợ chung của mấy người này.
Mỗi ngày bà ta chỉ có một cái bánh ngô, một chén nước, đói đến xanh xao vàng vọt.
Mỗi lần đi đến tôi đều dùng gậy gỗ gõ cửa trước.
Nghe thấy tiếng xiềng xích, liền bỏ bát vào, chờ bà ta ăn xong mới mang về.
Có một ngày chờ bà điên ăn cơm xong, tôi hỏi cô ta: "Dì còn muốn chạy không?"
Bà điên hình như bị dọa sợ đến vỡ mật rồi rụt về phía sau.
"Dì cứ muốn sống như vậy cả đời hay sao?"
Cô ta không lên tiếng.
Tôi thở dài, thì thào tự nói: "Quả thật muốn thoát khỏi núi sâu đầy rùng già này cũng không dễ dàng gì.”
Trong lúc nhất thời không khí trở nên yên lặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/xa-nu-fbgj/chuong-4.html.]
Lúc tôi chuẩn bị mang bát đũa đi thì bà điên đột nhiên mở miệng: "Cháu có thể giúp tôi chạy thoát sao?"
Tôi đột nhiên quay đầu.
Cho dù phải chịu nhiều cực khổ như vậy nhưng tôi vẫn thấy được ánh sáng không bao giờ tắt trong mắt bà ta
Điều này không khỏi làm cho tôi cảm thấy có chút kinh ngạc, lại có chút bất ngờ.
Tôi đi đến bên cạnh nhặt một cây gậy gỗ lên rồi ném cho bà ta: "Tôi thử xem!”
Buổi tối, trong đêm tối yên tĩnh, truyền đến một tiếng kêu thảm thiết của đàn ông.
Người trong thôn đều chạy tới.
Tôi trốn ở phía sau đám người, nhìn thấy Trần Nhị Cẩu đang trần truồng quỳ xuống trên mặt đất kêu rên, trong ánh mắt của anh ta cắm một cây gậy gỗ, là cây mà tôi cho bà điên.
Quần áo của bà điên rách rưới, núp ở góc tường không kêu rên một tiếng nào.
“Mẹ nó, người phụ nữ này cũng quá độc ác rồi, dứt khoát g.i.ế.c bà ta đi!" Một người đàn ông tức giận nói.
Trưởng thôn Trần nói: "Nếu g.i.ế.c bà ta thì những người chồng khác làm sao, cậu nhường vợ cậu ra à?"
Người đàn ông không lên tiếng.
Lúc này dì Lưu mới lên tiếng: "Không đúng, bà ta lấy gậy ở đâu vậy?”
Nói xong, ánh mắt của bà ta đảo qua mọi người rồi rơi vào trên người tôi: "Có phải mày đưa cho bà ta đúng không?"
Trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều nhìn về phía tôi.
Tôi vội vàng làm bộ như không biết: "Dì Lưu, cháu không có.”
“Đồ què kia, nếu ông không quan tâm đến vợ ông thì con bé này sẽ làm loạn đấy!" Đương nhiên mấy người đàn ông kia không tin.
Tôi sợ hãi vội vàng trốn về phía sau, kết quả vẫn bị người què bắt được, ông ta dùng một cái tát đánh tôi ngã xuống đất: "Tiện nhân, có phải mày làm hay không!"
Tôi lã chã muốn khóc rồi để lộ ra biểu cảm đáng thương: "Không có, tôi chỉ đưa cơm cho cô ấy chứ không làm gì khác cả.”
"Bây giờ mỗi ngày chỉ có mày đưa cơm cho bà điên, không phải mày thì còn ai làm?"
Người què lại muốn tiến lên.