3
Người què ăn xong liền đi ra ngoài.
Lúc đi vẫn không yên tâm mà nhốt tôi trong phòng.
Tôi tìm được một ít dầu mè ở trên bếp để xử lý vết thương cho mình rồi nghĩ đến sự lạnh lùng của thôn dân vừa rồi không khỏi rơi nước mắt.
Chắc chắn mấy người ở nơi này đều đã quen với cảnh tượng như vậy thậm chí còn đáng ghét hơn cả dì sáu dì ba trong xóm tôi.
Bọn họ luôn nói kháy nhưng khi thấy bố đánh tôi thì đều đi lên ngăn cản.
Nhưng người ở đây thì hoàn toàn không.
Họ không đối xử với phụ nữ như con người và tôi không thể tưởng tượng họ sẽ làm gì với tôi nếu họ bị phát hiện tôi là người lùn.
Nghĩ tới đây, tôi càng quyết tâm phải chạy trốn những phải tính toán kỹ hơn.
Sau ngày đó, tôi thể hiện rất ngoan ngoãn và không chọc đến người què nữa.
Nửa tháng sau, cuối cùng tôi cũng biết được điều gì đó.
Thì ra thôn này, bởi vì nó nằm ở nơi hẻo lánh nên mấy người người đàn ông rất khó cưới vợ rồi dần dần trở thành ngôi làng độc thân nổi tiếng.
Đám lưu manh không nhà không nghề không gánh nặng, liền thường xuyên tụ tập cùng một chỗ uống rượu mắng phụ nữ.
Nhưng dần dần, dục vọng không thể thỏa mãn khiến một số người bắt đầu làm xằng làm bậy.
Xâm phạm vợ người khác, làm hại mấy cô gái nhỏ, thậm chí ngay cả bé gái mới sinh ra cũng không buông tha.
Nơi này trở thành cấm địa của phụ nữ, cũng trở thành nơi của những phần tử bất hợp pháp.
Không phải là không ai muốn nổi loạn.
Nhưng họ không có cách nào chịu đựng được sự ỷ mạnh h.i.ế.p yếu của những lão độc thân này, cảnh sát cũng không có cách nào với bọn họ.
Sau đó có rất nhiều người không chịu nổi việc này nên liền chuyển đi.
Thôn này hoàn toàn trở thành thế giới của đám lưu manh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/xa-nu-fbgj/chuong-3.html.]
Sau đó Tạ Lão Lục tới, anh ta nói rằng có thể kiếm được phụ nữ với giá rẻ ở bên ngoài, hỏi bọn họ có muốn hay không.
Đương nhiên đám lưu manh rất muốn rồi.
Không cần lễ hỏi, sau này còn không cần về nhà mẹ đẻ trả tiền, chỉ mua bán một lần, tốn mấy vạn đồng mua đầu trâu ngựa để có thể ngủ, quả thực là thích hợp nhất.
Nhưng Tạ Lão Lục nói những người phụ nữ này đều bị lừa tới, ngàn vạn lần không thể để cho bọn họ chạy ra ngoài.
Vì thế đám lưu manh này đã thực hiện một hiệp ước.
Mỗi người mua hợp lực quản lý, phân phối qua lại.
Nếu như người đàn ông nhà nào c.h.ế.t thì người phụ nữ đó sẽ trở thành vợ chung, cho đến khi có người nguyện ý bỏ tiền ra mua mới thôi.
Và, để giữ bí mật.
Họ quyết định dìm c.h.ế.t tất cả các bé gái sinh ra, không kết hôn với thế giới bên ngoài, để cho dân số nơi này chỉ vào chứ không ra.
Cũng không biết là trùng hợp hay là cố ý mà mỗi lần có bé gái chết, không bao lâu sau đó Tạ Lão Lục sẽ đưa tới một người phụ nữ mới.
Để cho cuộc sống của bọn họ trôi qua càng ngày càng an ổn.
Đám lưu manh cảm thấy đây là ý trời, liền đem bé gái c.h.ế.t đuối phát triển thành một lẽ thường, còn gọi việc này với một cái tên rất hoa mỹ: Thiên Táng.
Bọn họ tin chắc rằng thiên táng có thể làm cho thôn mưa thuận gió hòa, mang đến vận may cho bọn họ.
Nhưng hàng Tạ Lão Lục mang đến đều cao thấp không đồng đều.
Những người phụ nữ trẻ khỏe xinh đẹp đều đã bị người khác chọn trước, mà tôi bởi vì không ai muốn nên mới được người què mua lại.
Nhưng điều may mắn duy nhất chính là , người què này là một thái giám.
Ông ta cho rằng tôi không hiểu chuyện gì nhiều nhưng mẹ tôi đã nói với tôi một ít.
Người như vậy cũng giống như tôi bẩm sinh không đủ phát triển, không thể sinh con.
Tôi nghĩ, đó mới là lý do thực sự ông ta mua tôi.