13
Sáng sớm hôm sau, trong thôn lại bắt đầu trở nên náo nhiệt.
Một đám nam nhân vây quanh dưới tàng cây hòe lớn tán gẫu.
"Ngày hôm qua rắn chúa không có tới, điều này đã nói rõ rằng những suy nghĩ của chúng ta đều không đúng, rắn chúa này sợ phụ nữ!"
"Vậy thì tốt quá, đêm nay chờ Trần Đại Kiểm mua thuốc trở về, chúng ta sẽ không còn sợ nữa!"
“Tôi cảm thấy thuốc đuổi rắn cần dùng chung với phụ nữ thì mới an toàn hơn được.”
“Anh nói đúng, cứ làm như vậy đi!”
Mấy người phụ nữ đứng bên cạnh nghe được điều này thì cảm thấy ghê towmr
Buổi tối trên núi sương đêm rất lạnh, ngày hôm qua có mấy người phụ nữ giữ cửa đều bị cảm lạnh.
Vốn dĩ họ tưởng rằng đêm nay có thể ngủ ngon giấc nhưng không ngờ lại có thuốc đuổi rắn, mấy tên đàn ông còn chuẩn bị để cho họ ở bên ngoài, rõ ràng bọn họ không coi phụ nữ là con người.
Nhưng mặc dù trong đáy lòng của những người phụ nữ cảm thấy tức giận đến cách mấy thì cũng không ai dám đứng ra phản bác một câu nào.
Tôi không khỏi cảm thấy đau lòng cho bọn họ.
Họ đã đánh mất bản thân mình khi bị đàn ông chèn ép và ngược đãi.
Nhưng bọn họ đâu làm gì sai đâu chứ!
Khi màn đêm sắp buông xuống, nam nữ già trẻ trong thôn đều vây quanh cửa thôn kiễng chân chờ đợi.
Theo lý mà nói đêm nay Trần Đại Kiểm đã về nhưng chẳng biết tại sao mà đến bây giờ ngay cả một chút động tĩnh cũng không có.
“Không phải rắn chúa đã đuổi theo xuống núi rồi đấy chứ?”
“Làm sao có thể, người dưới núi nhiều như vậy, rắn chúa lại không ngốc!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/xa-nu-fbgj/chuong-12.html.]
“Vậy sao anh Trần còn chưa về, có phải trên đường đi bọn họ đã gặp chuyện gì rồi không?
“Nếu bọn họ không về được thì chúng ta phải làm sao bây giờ?
Những giọng nói liên tục vang lên.
Lúc này dì Lưu lên tiếng: "Nếu anh ấy có vễ trễ thì chúng ta cũng dựa theo cách hôm qua mà làm, để cho phụ nữ giữ cửa là được rồi không phải sao.”
Bà ta vừa nói ra lời này, trong lúc nhất thời mấy người đàn ông đều trở nên yên tâm giống như được uống một viên thuốc an thần.
Lúc này Trần Nhị Cẩu mù mắt chân chó nói: "Vẫn là dì Lưu lợi hại, tôi nhớ dưới chân núi có một câu nói, gọi cái gì cân quắc, cái gì mà tướng quân, dì Lưu chính là người như vậy!"
“Cân quắc bất nhượng tu mi." Dì Lưu dương dương đắc ý nói tiếp: "Nhưng cho dù phụ nữ có lợi hại đến cách mấy thì khi đứng ở trước mặt đàn ông thì cũng phải đứng sang một bên hay sao?”
Không biết khi nói ra những lời này bà ta có nghĩ như vậy hay không hay là vì hùa theo đàn ông.
Dù sao một đám đàn ông cũng được bà ta dỗ dành rồi nhao nhao tán thưởng bản lĩnh của dì Lưu.
Dì Lưu nghe vậy cũng dương dương đắc ý, ngẩng đầu ưỡn ngực.
Nhưng bà ta không nhìn thấy, ánh mắt của các cô gái nhìn bà ta đã thay đổi.
Trước kia nếu như nói Trần Đại Kiểm hát mặt trắng thì dì Lưu hát chính là mặt đỏ.
Những người phụ nữ mới tới luôn cảm thấy không phục muốn chạy để tìm kiếm sự sống trong cái chết.
Những người dần ở phía trước đều kiên trì ép buộc còn dì Lưu ở phía sau thì mài đao.
Bọn họ một xướng một hoạ, từng chút từng chút một tiêu diệt đi bản chất của phụ nữ và khiến họ phục tùng và ngoan ngoãn.
Trong lòng tôi âm thầm cười lạnh.
Từ người bị hại biến thành kẻ hãm hại, giống như Hán gian bán nước, cẩu tặc phản quốc, càng không thể tha thứ được!