Xà Nữ - Chương 11

Cập nhật lúc: 2025-04-14 17:57:22
Lượt xem: 91

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

11

 

Ngày hôm sau tất cả mọi người trong thôn đều hoảng hốt vây kín trong và ngoài nhà của tôi.

 

Xem náo nhiệt, châm biếm, hả hê khi người gặp họa, loại nào cũng có.

 

Nhất là trong thôn còn có bảy tên lưu manh kia, lúc này ánh mắt bọn họ.

 

Vì theo quy định của làng.

 

Sau khi người đàn ông chết, vợ của anh ta sẽ trở thành vợ chung, cho đến khi có người đồng ý bỏ tiền ra mua cô ta mới thôi.

 

Không thể nghi ngờ gì nữa lời đồn của dì Lưu đã làm cho những người đàn ông này cảm thấy tôi là một mỹ nữ hiếm có, ai cũng muốn nếm thử hương vị của tôi.

 

Thế nhưng, dì Lưu đã nói ra tin tức tôi là một người lùn, vĩnh viễn không lớn lên được.

 

Trong lúc nhất thời, đám lưu manh còn đang muốn mua tôi về lập tức lùi lại.

 

Đúng vậy, người như tôi, không thể làm việc, không thể sinh con, ai sẽ cưới về rồi nuôi một người như tôi chứ?

 

Cuối cùng bọn họ đã cùng bàn bạc rồi đưa ra một quyết định ở trước mặt tôi.

 

Họ vẫn để cho ta ở trong nhà người què, muốn ngủ thì lấy chút gạo mì lương thực và dầu đến đổi.

 

Theo lời dì Lưu nói, chính là nuôi cho mọi người một món đồ chơi nhỏ, chỉ cần đừng lăn qua lăn lại để c.h.ế.t là được.

 

Bây giờ bọn họ hoàn toàn không coi tôi là con người mà xem tôi giống như cá trên thớt gỗ, muốn xử lý như thế nào thì xử lý như thế đó.

 

Lưu Tinh và chị Lan nhân lúc không  có ai mà tới tìm tôi.

 

Chị Lan đau lòng ôm lấy tôi lau nước mắt, trong miệng còn tức giận mắng to: "Sao bọn họ lại nhẫn tâm như vậy cơ chứ, mấy người không bằng cầm thú như họ nên bị c.h.é.m c.h.ế.t hết!

 

Nhưng sau khi mắng xong, cô ấy lại không nhịn được mà lo lắng cho tôi: "Nhân Nhân, sau này em phải làm sao đây?"

 

Cô ấy khóc không thành tiếng.

 

Khóe mắt Lưu Tinh cũng đỏ, yên lặng đứng ở một bên rơi nước mắt.

 

Bọn họ khóc vì tôi nhưng tại sao lại không khóc cho chính bản thân mình, đáng tiếc bọn họ không thể tự bảo vệ được mình.

 

Buổi tối, đám độc thân hẳn là đã bàn trước, một lần tới bốn người đàn ông.

 

Tôi âm thầm cười lạnh, rất tốt, vậy bắt đầu từ các người đi!

 

Tiểu Thanh nhanh chóng bò ra rồi cắn từng người một.

 

"Cái gì chạy qua?"

 

“Cái thứ đồ chơi gì đây?”

 

“A - - có rắn!”

 

Lúc đầu bốn người này còn chưa kịp phản ứng lại, sau đó cơn  đau đớn ập đến khiến cho bọn họ bắt đầu cuống cuồng tránh né, hỗn loạn thành một đống rồi phát ra từng tiếng hét chói tai.

 

Nhưng mà rắn càng động thì nọc độc phát tác càng nhanh, không bao lâu sau đó ba người đã ngã xuống.

 

Còn lại một người có thân thể cường tráng và tương đối cứng rắn, anh ta không bị sao nhưng cuối cùng cũng kịp phản ứng lại rồi hoảng sợ chạy ra ngoài phòng.

 

Anh ta muốn gọi người nhưng còn chưa kịp kêu cứu thì đã ngã xuống đất.

 

Tiểu Thanh vui vẻ bò tới bò lui trên thi thể.

 

Sau khi chơi đùa một lúc, nó há miệng thật to muốn nuốt t.h.i t.h.ể vào bụng.

 

Nhưng con mồi quá lớn, nó thử một lúc nhưng vẫn không làm được nên cuối cùng chỉ có thể cúi đầu ủ rũ đặt đầu lên đỉnh đầu tôi.

 

Tôi lấy nó xuống, xoa đầu nó rồi an ủi.

 

“Đi thôi, chúng ta g.i.ế.c thêm mấy người nữa được không?”

 

 

 

12

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/xa-nu-fbgj/chuong-11.html.]

 

Vừa tỉnh dậy, tiếng chiêng trong thôn lại vang lên.

 

Tối hôm qua, tôi mang theo Tiểu Thanh đi vào mười hộ gia đình, mãi đến rạng sáng mới kết thúc.

 

Những người tôi chọn.

 

Đều là người từng cười nhạo tôi, dìm c.h.ế.t bé gái, tùy ý đánh chửi phụ nữ

 

Tôi nhớ rõ khuôn mặt của bọn họ và càng nhớ rõ sự lạnh lùng và ác độc của bọn họ hơn.

 

Ngôi làng đã bị tàn sát sau một đêm.

 

Trong lòng của những người còn lại đều cảm thấy hoảng sợ nhưng bọn họ vẫn còn ngu muội vô tri như vậy.

 

“Nhất định là ai đó đã chọc đến rắn chúa nên nó mới đến trả thù!”

 

"Có phải gần đây có ai g.i.ế.c rắn hay không, mẹ nó không biết không thể chọc đến rắn sao?”

 

"Trần Đại Kiểm, ông mau mang mấy người xuống núi mua thuốc đuổi rắn đi, mua nhiều một chút, nếu không sau này ai trong chúng ta còn dám ngủ nữa chứ?"

 

"Không đúng, vì sao đều là đàn ông gặp nạn còn phụ nữ thì không sao?"

 

"Vậy dứt khoát đem hết mấy người phụ nữ nhốt ở bên ngoài để giữ cửa đi, nói không chừng rắn chúa sẽ không dám đi vào!"

 

“Cách hay đấy, cứ làm như vậy đi!”

 

Tất cả mọi người đều liên tục nói, cuối cùng Trần Đại Kiểm mang theo mấy người xuống núi mua thuốc.

 

Mấy người Tạ Lão Lục thấy thế không tốt nên cũng muốn đi.

 

Tôi lạnh lùng cười, muốn đi sao?

 

Muộn rồi!

 

Tiểu Thanh đã chui vào trong xe của bọn họ, tôi tin rằng không bao lâu nữa tin tức về vụ tai nạn xe hơi và cái c.h.ế.t sẽ tới sớm thôi.

 

Sau khi Trần Đại Kiểm đi, dì Lưu tập hợp tất cả mọi người để gác đêm cho mấy người đàn ông.

 

Một người phụ nữ sợ hãi nói: "Dì Lưu, vậy nếu rắn tới thì tôi làm sao?"

 

“Không phải bảo các người chuẩn bị rồi sao, nếu đến thì các người đánh cho tôi!”

 

"Vậy tại sao đàn ông có thể đi ngủ còn chúng tôi thì không..." Người phụ nữ vẫn còn thắc mắc nhưng người đàn ông nhà cô ta đã dùng một cước đạp cô ta xuống!

 

"Mẹ nó con khốn hôi hám như mày mà cũng dám so sánh với tụi tao sao, còn nhiều lời nữa thì tao ném mày vào ổ rắn đấy!"

 

Mấy người đàn ông bên cạnh thấy thế cũng nhao nhao phụ họa.

 

Tôi đứng ở một bên im lặng nghe, rất tốt, lại có mục tiêu rồi.

 

Đường xuống núi rất xa, trong thôn chỉ có Trần Đại Kiểm có một chiếc xe ba bánh cũ nát.

 

Nhưng cho dù ông ta có đi nhanh hay đi chậm thì tối mai mới có thể về.

 

Đêm nay, nhất định là một đêm không ngủ.

 

Ngọn lửa thu hút rắn và côn trùng nên tất cả mọi người đều thông minh không đi thắp đèn.

 

Người đàn ông ở trong phòng đóng chặt cửa sổ.

 

Tiểu Thanh đã trở lại, nó con vui vẻ rạo rực dính lấy tôi làm nũng.

 

Tôi biết ngay là chuyện đã.

 

Trên đường đi hình như Tiểu Thanh còn ăn chút gì đó nên bụng hơi phồng lên một chút.

 

Tôi nhẹ nhàng xoa bụng cho nó: "Tiểu Thanh, ngươi nghỉ ngơi trước một chút đi, vừa hay hôm nay bọn họ phòng vệ rất nghiêm ngặt nên rất bất lợi cho chúng ta.”

 

Tiểu Thanh thè lưỡi rắn ra, đương nhiên nó nghe hiểu được.

 

Tôi vừa nói xong thì nó liền ghé vào n.g.ự.c tôi ngủ thiếp đi, đương nhiên đi trên đường núi cũng tốn không ít sức lực.

 

Loading...