Mưa lớn.
Sự im lặng của như điếc .
rơi trầm lặng tự suy ngẫm.
Có hành động quá si tình khi yêu ?
Bằng Cố Lâm Châu lấy tự tin để lệnh cho ?
Có lẽ thấy yên khiến Cố Lâm Châu tức giận.
Anh giận dữ : “Cô thấy tình trạng của Du Du đang tệ ?”
vặn : “Tình trạng của cô là do ? nhắc nhở cô ?”
Cố Lâm Châu dừng .
Anh :
“Tô Vương Nguyệt, trời đột nhiên đổ mưa như thế , ái cũng thể đoán .”
“Cho dù cô ghen tị với Du Du đến , thì ngay bây giờ cô cũng là bạn đồng hành của cô, cô ích kỷ và m.á.u lạnh đến mức cứu bạn đồng hành của ?”
PUA một chút nào, lùi một bước, bảo về balo của , :
“Muốn đưa quần áo cho cô , thể.”
“Vậy Ôn Du xin vì đó những suy nghĩ ác ý về .”
còn xong, Ôn Du liền .
“Lâm Châu, đừng cầu xin cô , em vì em mà cầu xin loại .”
Cố Lâm Châu tức đến tái mặt:
“Tô Vương Nguyệt, cô đừng mà quá đáng!”
Team Dưa hấu không ngọt_ Truyện chỉ đăng trên MonkeyD_vui lòng không re-up ra ngoài.
Các fan của Ôn Du cũng đầy phẫn nộn:
“Tô Vương Nguyệt còn là con ? Cô nhân tính ?”
“Cô ghen tị với Du Du như , chính là thấy Du Du c.h.ế.t cóng thôi.”
“ bao giò thấy một phụ nữ ác dộc như .”
cũng một bắt đầu phản đối :
“Không , tình huống trách Tô Vương Nguyệt chứ? Tô Vương Nguyệt nhắc nhỡ Ôn Du nhưng Ôn Du nhất quyết mang áo hai dây còn gì.”
“Fan hâm mộ của Ôn Du chế giễu Tô Vương Nguyệt, bây giờ Tô Vương Nguyệt đưa quần áo mà cô mang đến cho Ôn Du, mấy đang bắt đạo đức cô ?”
“Nói đúng quá , nhiệt độ núi thấp hơn nhiệt độ núi là lẽ thường tình mà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/vuong-nguyet/5.html.]
Fan của Ôn Du lập tức phản bác:
“Dự báo thời tiết là hôm nay sẽ mưa, căn bản là của Du Du, mà là vấn đề của dự báo thời tiết ?”
“Nếu trời mưa, thì trang của Du Du vấn đề gì hết.”
Cư dân amjng giễu cợt:
“Bạn nhầm , thiên nhiên vốn thể đoán và nhưng khách mời tham gia các chương trình ngoài trời chuẩn đối mặt với nhiều tình huống khác .”
“Có sự khác biệt nào giữa việc bạn đỗ cho dự báo thời tiết với việc thiếu nhà hàng ở nơi hoang dã ?”
.......
Cuộc tranh cãi ồn ào.
Ôn Du lau mắt, kéo tay áo Ôn Lâm Châu.
“Lâm Châu, đừng chuyện với Tô Vương Nguyệt như , cũng vô ích, cô đối với tức giận, chỉ trò hề.....”
Chính vì sự đáng thương của Ôn Du khơi dậy cảm giác bá vương của Lâm Châu.
chỉ thấy đột nhiên bước lên và giật mạnh balo của .
giật , đưa tay nắm chặt balo của .
“Buông !” Cố Lâm Châu hét lên.
tức giận đến nỗi giọng run run: “Anh đúng là vô liêm sỉ? Đây là đồ của .”
Cố Lâm Châu mở khóa kéo, trong lúc kéo khóa, quần áo bên trong liền rơi hết ngoài.
Bộ quần áo khô ráo ban đầu rơi xuống vũng bùn cơn mưa lớn, khi nhanh mắt nhanh tay nhặt lên thì tất cả đều ướt sũng.
Bây giờ cho Ôn Du mượn cũng .
Sở dĩ ban đầu Ôn Du để Cố Lâm Châu cho , chính là cũng vô dụng, hơn là lấy hết nó .
Kết quả nghĩ tới tất cả quần áo khô dự phòng đều xé , bật ngay tại chỗ.
“Vương Nguyệt.... cô hận như ,? Thà hủy quần áo cũng cho mượn ?”
Ôn Du đến mức thở .
Cố Lâm Châu ôm Ôn Du, cởi áo khoác của khoác lên cho cô .
“Không , cho em mượn áo của .”
Ôn Du Cố Lâm Châu tràn đầy nước mắt.
“Vậy thì ?”
Khóe môi của Cố Lâm Châu chút tím tái vì lạnh, nhưng vẫn cố tỏ nụ : “Chỉ cần em lạnh, như thể nào cũng .”