Chỉ một ánh thôi, cảm thấy bối rối.
Còn thì chút d.a.o động, hờ hững :
- Không thì cút, đóng cửa .
Thị vệ phía lên tiếng bổ sung:
- Tống nương tử, vương gia nhà sợ lạnh.
*
Ngón tay khựng , vội vàng đóng cửa thật nhẹ.
Nghĩ đến lý do khiến sợ lạnh... lòng càng cảm thấy khó chịu.
Dù gì, đó cũng là của .
- Tống Nhan, lâu gặp.
Cuối cùng vẫn là lên tiếng , giọng mang theo chút mỉa mai:
- Ngần năm gặp, ngươi trở nên nhút nhát thế ?
Ta kéo khóe môi, cố gắng nặn một nụ :
- Để vương gia chê , chẳng qua cũng vì mưu sinh thôi.
Thịnh Trường Minh cứ như mà thêm câu nào.
Đôi mắt trầm lắng, khó lòng thấu.
Nhìn ở cách gần thế , ký ức mười năm như cơn sóng lớn, thể kiềm chế, cuồn cuộn ùa về…
*
06
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Mười ba năm , mới mười bốn tuổi.
Nhà nghèo đến mức nổi miếng ăn, kể sư kinh thành là nơi phồn hoa, chỉ cần chăm chỉ là thể kiếm tiền, quyết định bỏ nhà một đêm tối trời.
Ngay cả cha , cũng kịp chào mà lên đường đến kinh thành với lòng tin mù quáng.
vận may chẳng mỉm với , ngày đầu tiên đặt chân đến kinh thành, gặp biến cố trong cung.
Hoàng đế bệnh nặng, Cảnh An Vương khởi binh phản, mang quân tấn công hoàng cung.
Thái tử và Tứ hoàng tử hoàng hậu liều đưa ngoài, nhưng thất lạc với đội hộ vệ trong lúc trốn chạy.
*
Khi đó, cả kinh thành như một nồi nước sôi sùng sục.
Ngày nào cũng những kẻ lạ mặt rảo khắp nơi tìm kiếm hai vị hoàng tử cao quý .
Ta cũng bắt mấy để xem mặt.
khi phát hiện chỉ là một bé gái, bọn chúng buông tay, quên buông lời mắng chửi, tiếp tục tìm những đứa con trai khác.
Ta đủ tiền ở trọ, chỉ thể tìm đến một ngôi miếu đổ nát để tá túc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/vuong-gia-di-tim-vo/5.html.]
Lương khô mang theo và đồng xu trong túi cũng chẳng còn là bao.
Hôm , khi lang thang cả ngày ở kinh thành mà vẫn tìm cách kiếm sống, thất vọng về thì cướp mất túi hành lý.
Chuyện xảy ngay giữa ban ngày ban mặt, túi hành lý cướp mất.
Tên đó mặc quần áo rách rưới, ôm chặt túi đồ của lao thẳng một con ngõ nhỏ.
Ta chỉ ngẩn trong chốc lát, lập tức rướn chân đuổi theo .
Trong túi là bộ gia tài của . Nếu cướp mất, còn chẳng cách nào về nữa!
Với quyết tâm đó, đuổi theo rời, cách giữa hai dần thu hẹp. Khi gần kịp, mới nhận chân trái của thương, là một què!
Ta vui mừng khôn xiết, bèn lấy hết sức lao lên, ghì chặt xuống đất, đó xoay đè chặt .
- Tên trộm ...
Ta đắc ý mở miệng, nhưng khi rõ khuôn mặt của , câu tiếp theo bỗng nghẹn .
Tên , dung mạo thật sự .
đó là điều quan trọng. Quan trọng là chân dung của đang dán khắp các con phố ở kinh thành!
Nhận phận của , đôi mắt trợn to vì ngạc nhiên.
Đôi mắt còn mở lớn hơn , lập tức đưa tay bịt miệng , nhanh chóng hất khỏi .
Hắn rút từ trong túi hành lý của một cái bánh, nghiêm túc hứa hẹn:
- Ta chỉ lấy một cái bánh, đổi thế .
Hắn đưa cho một mẩu vàng nhỏ.
Lúc đó, kinh ngạc đến mức đầu óc chỉ một suy nghĩ:
Kinh thành quả nhiên là nơi khắp nơi đều thể kiếm tiền!
Chính vì quá kinh ngạc, để ý rằng Thịnh Trường Minh luôn quan sát phản ứng của , ánh mắt ẩn chứa sát ý lạnh lẽo.
Mãi mới nhận , nếu lúc đó phát hiện ý định tố giác , chắc chắn sẽ lập tức g.i.ế.c chút do dự.
*
Đó là đầu tiên gặp Thịnh Trường Minh.
Hắn là một hoàng tử sa cơ, còn chỉ là một cô gái quê tham tiền.
*
Thịnh Trường Minh và thái tử Thịnh Tử Thận đều thương khi trốn chạy.
Thịnh Trường Minh thương ở chân, còn Thịnh Tử Thận thì vai trúng tên.
Nếu còn cách nào khác, Thịnh Trường Minh chắc chắn sẽ mạo hiểm ngoài tìm đồ ăn…
Chỉ vì mẩu vàng nhỏ bé đó, mạo hiểm mạng sống để đưa Thịnh Trường Minh què chân và Thịnh Tử Thận đang sốt cao vì vết thương nhiễm trùng về ngôi miếu đổ nát.
Đó là nơi giấu hai hoàng tử ngọc ngà của hoàng gia.
Thịnh Trường Minh hứa với rằng nếu thoát kiếp nạn , sẽ cho vạn lượng hoàng kim!