14
Người của báo .
Sau khi Lục Dao Dao tỉnh ở bệnh viện, đứa bé giữ , còn nhiều vết thương nặng nhẹ khác , nhưng cô dám báo cảnh sát.
Nghỉ ngơi vài ngày, cô tìm Giang Hoán.
Lúc , vì uy tín liệt danh sách đen, tai tiếng khắp nơi nên tìm công việc văn phòng, Giang Hoán đang bốc gạch ở công trường.
Mắt sáng lên: "Anh ngay mà, Dao Dao, em chắc chắn loại phụ nữ ham giàu chê nghèo!"
"Tuy bây giờ nghèo, nhưng sẽ ngày vực dậy !"
Lục Dao Dao ghét bỏ nhích sang bên cạnh, chìa một tay , mất kiên nhẫn : "Ban đầu, là bảo từ chối sự giúp đỡ của An Thanh, bây giờ tiền học đại học nữa , đưa tiền cho !"
Giang Hoán tiu nghỉu: "Nhà còn đang nợ đống tiền kìa, lấy tiền cho em."
Lục Dao Dao khẩy một tiếng: "Thế thì ban đầu dám hứa hẹn!"
" cần , nếu đưa tiền cho , sẽ với chủ công trường là ăn cắp đồ, để xem còn ai dám nhận nữa !"
Giang Hoán chọc tức, đ.ấ.m một cú đầu cô .
"Đồ đàn bà khốn nạn, đằng chân lân đằng đầu hả? Nếu vì mày, tao vẫn là vị hôn phu của An Thanh, vẫn là thiếu gia cao quý cao!"
"Cút cho tao, tao thấy mày nữa!"
Lục Dao Dao ôm đầu, loạng choạng dậy, hằn học : "Anh cứ đợi đấy!"
Cô gọi điện báo cảnh sát.
Giang Hoán vì tội cố ý gây thương tích, tạm giam mười mấy ngày.
Sau khi thả, công trường cũng nhận nữa.
Hết cách, chỉ thể ở nhà ăn bám.
Bố Giang Hoán chịu nổi gánh nặng, cũng đ.ấ.m đá một trận.
"Đều tại mày! Gây sự với ai gây, gây sự với An Thanh!"
"Người cho mày ăn cho mày uống, nuôi con ch.ó nó còn cắn chủ!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/vong-on-boi-nghia-vspf/het.html.]
"Con bé sai, mày chính là đồ đủ! Có đứa con như mày, đúng là tạo nghiệp mà!"
Sau đó, Giang Hoán trầm uất, còn mắc bệnh trầm cảm.
Còn bố Giang Hoán, cũng vì đả kích tinh thần và áp lực cuộc sống mà lượt qua đời.
Nghe , mấy tháng ăn xin dọc đường, Giang Hoán trèo lên một tòa nhà cao tầng nhảy xuống.
chẳng cảm xúc gì đặc biệt.
Ông trời công bằng, kẻ xứng đáng thì đương nhiên cũng xứng đáng sống.
Có lẽ do thủ đoạn của chị dâu cũ quá lợi hại, Lục Dao Dao dám quấn lấy giàu nữa.
Cô thể học, ham ăn biếng , chịu tìm một công việc chân chính để .
Nghe , cô chịu cụp đuôi về thị trấn nhỏ, mấy ngày lang thang ở cái thành phố hoa lệ , chủ động đến một tiệm mát xa chân.
Lần nữa thấy cô , cô trang điểm lòe loẹt, mặc quần áo hở hang, đang õng ẹo với một gã đàn ông béo ị, bóng nhẫy.
"Triệu ca, đến vẫn gọi em nhé!"
"Tay nghề của em là nhất đấy!"
Gã đàn ông lên, để lộ hàm răng vàng khè, tay thì đang sàm sỡ, miệng cũng tuôn lời tục tĩu.
"Đương nhiên , nhất mà!"
Cô hì hì, nhưng vẻ ghét bỏ trong mắt vẫn vô tình lộ .
Gã đàn ông lập tức nổi giận, đá một phát giữa n.g.ự.c cô .
"Mẹ kiếp, gái mà còn dám ghét bỏ tao!"
Mà lúc chuyện , chỉ khẩy một tiếng.
Nếu năm đó cô đủ, chịu phấn đấu, lẽ một cuộc đời khác.
mà, chuyện thì liên quan gì đến , vị tổng tài An thị chứ?
—— Hết ——
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!