VỆT LỆ CHU SA - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-09-15 09:31:33
Lượt xem: 69
1.
Khi và Nhã Nhã tròn năm tuổi, cả hai vẫn đại danh, bởi phụ nên để cái tên Thẩm Đường Chu cho ai.
2.
Trước ngày sinh thần năm tuổi một ngày, phụ – quanh năm trấn thủ biên cương– bỗng đột ngột trở về.
Mẫu đang bận rộn chuẩn yến tiệc sinh thần, mừng rỡ đến nỗi mặt mày rạng rỡ thôi!
3.
Mẫu đưa và Nhã Nhã đến tửu lâu mà chúng ưa thích nhất. Ta đặc biệt mê món bánh hạt dẻ ở đó, thường ngày mẫu luôn ngăn cho ăn nhiều. Thế nhưng hôm , bà chẳng quản, khiến mừng rỡ khôn xiết, trong lòng nghĩ: Phụ trở về, thật bao!
4.
Ngày hôm , cũng là sinh thần của và Nhã Nhã, Hoàng hậu nương nương truyền gọi mẫu mang chúng đến cung Trường Xuân để mừng tuổi. Mẫu thoạt trông vẻ vui, lẽ là vì bao công sức chuẩn yến tiệc ở nhà cuối cùng chẳng mở.
Ta vốn chút ưa Hoàng hậu nương nương, bởi mỗi thấy và Nhã Nhã, bà đều hỏi:
“Trong các ngươi, ai là Thẩm Đường Chu?”
Mỗi như , mẫu đều lập tức quỳ xuống, cung kính đáp:
“Khải bẩm Hoàng hậu nương nương, trưởng nữ tên Thẩm Đường Chu, thứ nữ tên Thẩm Duy Nhất.”
Lúc , Hoàng hậu nương nương chau mày, và Nhã Nhã qua , nhạt:
“Nhãn Nhạn , hai tiểu nữ ngươi thật sự phân biệt rõ ?”
Mẫu đáp: “Có khi… cũng khó lòng phân biệt.”
Mẫu dạy dối, thế mà lúc bà dối.
5.
Điểm tâm trong cung Hoàng hậu nương nương quả là ngon miệng, song vẫn chẳng bằng bánh hạt dẻ của Xuân Ý tửu lâu.
Khi đang mải mê ăn điểm tâm, Hoàng thượng giá lâm, còn dẫn theo một tiểu công tử khôi ngô tuấn tú. Đây là thứ ba diện kiến Hoàng thượng. Mẫu định dậy hành lễ, Ngài phất tay ngăn, bảo cần đa lễ.
Ngài xuống, vẫy tay gọi và Nhã Nhã tới. Chúng ngoan ngoãn quỳ lạy, hành lễ xong, Hoàng thượng đưa tay xoa đầu , từ ái:
“Lần hành lễ thật chuẩn mực.”
Ta hãnh diện vô cùng, đầu khoe với mẫu , nào ngờ thấy vành mắt bà hoe đỏ. Ta định chạy hỏi nhưng nhớ lời mẫu dạy rằng Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương ngoan ngoãn, thế nên đành im, nghiêm chỉnh đáp:
“Vâng, bởi vì về nhà con chuyên tâm luyện tập.”
Ngài bật khanh khách, gương mặt vốn trắng hơn cả Hoàng hậu thoáng hiện sắc hồng.
Ngài xoa đầu Nhã Nhã, khen:
“Nghiêm cẩn như thế, thật giống phụ các con.”
Nhã Nhã cúi đầu thưa:
“Tạ ơn Hoàng thượng khen ngợi.”
Ta tròn xoe mắt Nhã Nhã, cảm thấy tỷ thật rộng lượng. Bởi trong lòng vẫn nghĩ phụ da ngăm đen, chẳng mấy tuấn tú, ai khen giống , ắt sẽ giận.
Thế nhưng, đang lúc Hoàng thượng còn hiền hòa chuyện cùng chúng , bỗng Ngài ho sặc sụa, ngã rạp lòng Hoàng hậu nương nương.
Hoàng hậu vội đỡ lấy, liên hồi gọi:
“Truyền Thái y!”
Mọi việc diễn quá nhanh. Đến khi mẫu ôm lòng, vẫn kịp hồn.
6.
Người kẻ , đông nghịt cả gian điện. Tiếng ồn ào bao phủ, khiến bóng dáng thiếu niên giữa càng thêm thê lương.
Ta giãy khỏi vòng tay mẫu , chạy đến kéo tay , dịu giọng :
“Ngươi đến trong vòng tay mẫu ? Được bà ôm, sẽ còn buồn nữa.”
Chàng hất tay , vụt chạy nội điện. Ta bối rối mẫu .
Mẫu mỉm xoa đầu , dịu dàng bảo: “Không .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/vet-le-chu-sa/chuong-1.html.]
Nhã Nhã cũng bắt chước, đưa tay xoa đầu , : “Không .”
7.
Ngày hôm đó, chúng trong đại điện thật lâu, thật lâu. Lâu đến mức bụng từ đói, chuyển thành đói cồn cào.
Sau cùng, Hoàng hậu nương nương từ nội điện , bảo mẫu đưa chúng về. Mẫu ôm lấy Hoàng hậu nương nương một cái. Quả nhiên, đoán sai, nào buồn thương đều cần mẫu ôm một cái.
Khi mẫu nắm tay và Nhã Nhã bước khỏi cung, nơi cửa điện bất ngờ gặp phụ và vị công công luôn theo sát bên Hoàng thượng.
Ánh mắt phụ đảo qua và Nhã Nhã, nghi ngờ rằng ông cũng phân rõ ai là ai. Để khỏi phụ khó xử, định lên tiếng nhắc rằng là Nhạn Nhạn, nhưng kịp, phụ thẳng , xổm xuống ngang tầm, nghiêm giọng hỏi:
“Con thấy vị ca ca ?”
Ta nghĩ một lát, hôm nay chỉ thấy một ca ca, chính là luôn cạnh Hoàng thượng.
Ta đáp: “Là vị ca ca tuấn tú bên Hoàng thượng ?”
Phụ gật: “, chính là vị ca ca tuấn tú .”
Ta gật đầu: “Vâng, con thấy , nhưng trông buồn.”
Phụ : “Ừ, con bằng lòng an ủi ?”
Ta ngẫm nghĩ, trong lòng thoáng do dự. Bởi hất tay . quả thật trông buồn, nhớ đến cách mẫu vẫn ôm an ủi , nên khẽ đáp:
“Nếu con ôm như mẫu ôm con, thì sẽ buồn nữa ?”
Phụ dịu giọng: “Phải.”
Ta bèn : “Vậy con bằng lòng.”
Vừa dứt lời, khóe mắt phụ đỏ hoe. Ta ngẩng đầu mẫu , thấy bà cũng rưng rưng lệ. Ta ngơ ngác sang Nhã Nhã, tỷ cũng bối rối .
Một lúc lâu, vị công công mới cất giọng:
“Thẩm tướng quân, Hoàng thượng còn chờ ngài hồi đáp!”
Phụ để ý, chỉ đưa bàn tay to vỗ lên đầu :
“Nhạn Nhạn, từ nay con sẽ mang đại danh là Thẩm Đường Chu, chăng?”
Ta nhớ đến việc Hoàng hậu nương nương mỗi đều hỏi trong chúng ai là Thẩm Đường Chu, thật phiền bao. Rõ ràng rằng là Nhạn Nhạn, bà chẳng nhớ. Hoàng thượng thì nhớ, lúc nào cũng gọi đúng.
Vậy nên đáp:
“Tức là , khi Hoàng hậu nương nương hỏi ai là Thẩm Đường Chu, con thể : chính là con, ?”
Phụ mỉm : “ , Nhạn Nhạn thật thông minh.”
Ta gật đầu: “Vậy thì con sẽ l là Thẩm Đường Chu.”
Công công phụ ngó lơ nãy giờ nhắc:
“Thẩm tướng quân, trời muộn, một lát nữa cung môn sẽ đóng.”
Phụ khẽ gật:
“Biết . Tiểu nữ còn xin phiền công công dẫn .”
Lý công công bước đến dắt tay của . Ông phụ , áy náy sang mẫu :
“Thẩm phu nhân, nô gia còn về bẩm báo.”
Tay mẫu siết lấy càng lúc càng chặt, đến nỗi đau. Phụ mẫu :
“Yến Yến, buông tay .”
Mẫu run rẩy buông tay, ôm chặt lấy , nghẹn ngào xin . Ta nhớ mỗi mẫu đưa và Nhã Nhã sang ngoại tổ khi biên quan tìm phụ , cũng lưu luyến ôm chặt như . ở nhà ngoại tổ, chẳng cần sách chữ, cũng chẳng học quy củ. Đợi đến lúc nhớ mẫu , sẽ bất ngờ xuất hiện, bế về nhà.
Ta dỗ dành:
“Mẫu đừng buồn, chờ khi con nhớ , đến đón con.”
Mẫu nghẹn ngào gật đầu.