VẼ MẮT NGƯỜI GIẤY - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-04-14 04:47:31
Lượt xem: 657

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

3.

Giọng nói của Trần Đại Sơn mang theo vẻ âm u lạnh lẽo, khiến tôi sợ đến nỗi sống lưng lạnh toát. 

 

Ông nội từng nói, không được nói chuyện với người ch//ết, nói chuyện với người ch//ết sẽ bị tổn thọ. 

 

Thấy tôi không nói gì, Trần Đại Sơn lộ rõ vẻ không vui, ông ta tức giận nói: "Tao hỏi mày đó, Lão Cửu đâu?" 

 

Khuôn mặt Trần Đại Sơn xám xịt như tro tàn, vốn đã đầy tử khí, giờ ông ta tức giận, mặt mũi càng trở nên dữ tợn, tôi vội quay mặt đi, không dám nhìn Trần Đại Sơn. 

 

Trần Đại Sơn âm trầm nói: "Lão Cửu... Lão Cửu..." 

 

"Lão Cửu... mau mở cửa ra..." 

 

"Lão Cửu..." 

 

Tiếng kêu của Trần Đại Sơn mỗi lúc một rợn người hơn, khiến tôi sợ hãi nhắm chặt mắt. 

 

Trần Đại Sơn lạnh lùng nói: "Lão Cửu... mai tao lại đến..." Trần Đại Sơn nói xong câu đó thì im bặt. 

 

Tôi cẩn thận mở mắt ra, Trần Đại Sơn đã thực sự đi rồi. 

 

 Tôi thở phào nhẹ nhõm, hít một hơi thật sâu. Cả người tôi mềm nhũn ngồi bệt xuống chiếc giường đất. Trần Lão Cửu bò ra từ hầm, hắn sợ đến nỗi mồ hôi lạnh ướt đẫm mặt. 

 

Trần Lão Cửu nằm vật ra giường đất, thở dốc không ngừng. Trần Lão Cửu nói: "Thằng già này, muốn hại tao." 

 

Trần Lão Cửu vừa dứt lời, tôi liền thấy mặt Trần Đại Sơn dán chặt vào cửa sổ, đang nhìn chằm chằm Trần Lão Cửu. 

 

Trần Đại Sơn căn bản chưa hề đi, ông ta đang đợi Trần Lão Cửu từ hầm chui ra. 

 

Trần Đại Sơn liếc xéo tôi một cái, ánh mắt hắn nhìn tôi đầy âm khí, hắn ra hiệu cho tôi đừng lên tiếng. Trần Lão Cửu vẫn chưa phát hiện ra Trần Đại Sơn, hắn nhắm mắt, thở hổn hển. 

 

Trần Đại Sơn bước về phía cửa, rất nhanh, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa. Trần Lão Cửu bật dậy, hắn hướng ra ngoài cửa hỏi: "Ai đó?" 

 

Trần Đại Sơn âm u nói: "Tao là Trần Đại Sơn, tao đến đòi mạng mày, mau mở cửa ra!" 

 

Trần Đại Sơn vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng đập cửa "ầm ầm ầm". 

 

Ông nội từng nói, lệ qu//ỷ đòi mạng, đều sẽ tự xưng tên. Trần Đại Sơn đã quyết tâm lấy mạng Trần Lão Cửu. Trần Lão Cửu sợ đến nỗi toàn thân run rẩy, hắn miệng lẩm bẩm: "Đừng vào, đừng vào, đừng đòi mạng tôi, tôi là con trai ruột của ông mà." 

 

Trần Lão Cửu đã sợ đến vỡ mật, giọng nói của hắn run rẩy. 

 

Trần Đại Sơn ra sức đập cửa. 

 

"Ầm ầm ầm!" 

 

Trần Lão Cửu sắp phát điên đến nơi, hắn trèo lên đống ván rồi leo lên xà nhà, sau đó khoét một lỗ trên mái nhà, hắn liều mạng chui ra ngoài. 

 

Đột nhiên, "Rầm" một tiếng, cánh cửa gỗ bị phá tung. Một cơn gió lạnh thổi vào nhà, xung quanh lạnh lẽo đến rợn người. 

 

Trần Đại Sơn cứng đờ bước vào nhà, ông ta vẫn chưa biết Trần Lão Cửu đã trốn theo đường mái nhà. Đôi mắt Trần Đại Sơn chậm rãi đảo qua, ánh mắt dừng lại trên người tôi, ông ta nói: "Lão Cửu đâu?" 

 

Tôi ngậm chặt miệng, đến thở mạnh cũng không dám. Thấy tôi không nói gì, Trần Đại Sơn cứng đờ leo lên giường đất, khuôn mặt dữ tợn đáng sợ của ông ta ở rất gần tôi, ông ta cứng ngắc mở miệng nói: "Thằng bé, Lão Cửu đâu?" 

 

Trên người Trần Đại Sơn có một mùi hôi thối khó chịu, là mùi của người ch//ết. 

 

Tôi quay mặt đi, không nhìn Trần Đại Sơn. 

 

Ông nội từng nói, oan có đầu, nợ có chủ, Trần Đại Sơn đến tìm Trần Lão Cửu, chỉ cần tôi không đáp lời, thì không liên quan đến tôi. 

 

Trần Đại Sơn phát ra tiếng kêu quái dị "khò khò". Khuôn mặt méo mó dữ tợn của ông ta, cũng trở nên ngày càng đáng sợ. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/ve-mat-nguoi-giay/chuong-2.html.]

Tôi nhắm chặt mắt, trong lòng cầu nguyện, Trần Đại Sơn mau chóng rời đi. Đột nhiên, tôi cảm thấy một bàn tay lạnh lẽo, đặt lên vai tôi.

4.

Tim tôi đột ngột thắt lại. 

 

Ông tôi từng nói, ma qu//ỷ không thể chạm vào người sống, trừ phi đó là xác sống. 

 

Xác sống sống bằng cách uống m//áu người. 

 

Tôi cẩn thận mở mắt, liền thấy Trần Đại Sơn đang nhìn chằm chằm vào tôi, yết hầu ông ta liên tục nuốt nước bọt, phát ra âm thanh "ọc ọc". 

 

Ánh mắt Trần Đại Sơn nhìn tôi lộ vẻ tham lam, rất đáng sợ, tay ông ta, đang đặt trên vai tôi. 

 

Tôi rất sợ hãi, sợ Trần Đại Sơn sẽ cắn cổ tôi h//út máu. 

 

Tôi sợ hãi nói: "Trần Lão Cửu trốn lên nóc nhà rồi, ông mau đi đuổi đi." 

 

Tôi chỉ tay lên nóc nhà, Trần Đại Sơn cứng đờ ngẩng đầu nhìn lên, miệng ông ta phát ra những tiếng kêu quái dị "ờ ờ ờ", ngay sau đó, ông ta cứng đờ trèo xuống bệ đất. 

 

Trần Đại Sơn ra khỏi nhà, ông ta đi tìm Trần Lão Cửu rồi. Tôi sợ đến ch//ết đi sống lại, miệng kêu: "Ông... Ông..." 

 

Tôi muốn chạy, nhưng dây thừng trói tôi quá chặt, căn bản không chạy thoát. 

 

Tôi thu mình vào góc tường, cầu nguyện trời mau sáng.

Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.

 

Sáng sớm ngày thứ hai, trời vừa sáng, tôi đã nghe thấy tiếng bước chân trong sân. 

 

Tôi vội vàng tiến đến bên cửa sổ, lớn tiếng gọi: "Ông..." 

 

Nhưng người đến không phải là ông tôi, mà là Trần Lão Cửu. Trần Lão Cửu mệt mỏi thấy rõ, ấn đường hắn đen sạm, mắt đỏ ngầu, tóc bạc đi rất nhiều, trông giống như một cái xác không hồn. 

 

Trần Lão Cửu thấy tôi, cũng tỏ vẻ kinh ngạc, hắn lấy một cái gương, bảo tôi nhìn. 

 

Trong gương, tôi tiều tụy già nua thấy rõ, tóc tôi cũng bạc đi một nửa. Tôi biết, đây là cái giá phải trả khi nói chuyện với người ch//ết, nhưng nếu tôi không nói chuyện với Trần Đại Sơn, ông ta nhất định sẽ hút m//áu tôi, tôi sẽ mất mạng.

 

Trần Lão Cửu mặt mày âm trầm nói: "Thằng nhãi ranh, nếu ông mày không nghĩ ra cách, thì mày phải chôn cùng tao." 

 

Trần Lão Cửu vừa dứt lời, tôi đã nghe thấy tiếng động ở cổng, liền thấy ông tôi bước vào sân, tay ông còn cầm một người giấy, hình dáng của người giấy giống y hệt Trần Lão Cửu, chỉ là chưa vẽ mắt. 

 

Thấy ông tôi vào sân, Trần Lão Cửu lôi tôi ra khỏi nhà. Trần Lão Cửu tức giận nói: "Lão già, tôi còn sống sờ sờ ra đây, ông làm người giấy làm gì?"

 

Ông tôi liếc nhìn tôi, ánh mắt lộ vẻ lo lắng, ông lạnh lùng nói: "Đêm nay giờ Tý, cha cậu vẫn sẽ đến đòi mạng cậu, nếu cậu muốn sống, thì làm theo cách tôi nói." 

 

Trần Lão Cửu mặt mày âm u hỏi: "Cách gì?" 

 

Ông tôi nói: "Đêm nay giờ Tý, cậu và người giấy này đều đứng trong sân, mặc kệ Trần Đại Sơn nói gì, cậu cũng không được lên tiếng, để Trần Đại Sơn tự chọn, nếu hắn chọn người giấy, thì cậu coi như nhặt được một mạng, hắn mà chọn cậu, thì thần tiên cũng không cứu được."

 

Ông tôi vừa dứt lời, Trần Lão Cửu đã tức giận nói: "Không được, đây là cách gì chứ? Rõ ràng là muốn tôi đi chịu ch//ết." 

 

Ông tôi âm trầm nói: "Trước mắt chỉ có cách này, mày không dùng thì chỉ có nước chờ ch//ết." 

 

Trần Lão Cửu tức giận nói: "Lão già, ông không sợ tôi bắt cháu ông chôn cùng sao?" 

 

Ông tôi hừ lạnh một tiếng, mặt mày ông âm u nói: "Cách chỉ có một, cậu không tin thì thôi." 

 

Ông tôi nói xong câu này, cầm người giấy định đi. Trần Lão Cửu vội vàng đuổi theo, cản ông tôi lại, hắn đổi giọng, nhỏ nhẹ nói: "Chú, chú đừng đi, tôi chỉ muốn sống thôi." 

 

Ông tôi hừ lạnh một tiếng, ông đặt người giấy xuống sân, lạnh lùng nói: "Đêm nay xem tạo hóa của cậu, nhớ kỹ, người giấy không được vẽ mắt, đừng động vào lung tung." 

 

Ông tôi nói xong câu này, liền cởi dây thừng trên người tôi. 

 

Trần Lão Cửu nói: "Chú, các chú đừng đi, một mình tôi không yên tâm, các người cứ ở lại một đêm đi."

 

Loading...