Phó Tử Ân hiếm khi hoảng sợ như , ôm lấy Lý Tố Tố cũng đang im lặng, vì sợ rằng sẽ đánh mất cô chỉ trong một cái chớp mắt.
Thay đó, Lý Tố Tố mỉm và : "Không cả, dù những bức ảnh rõ ràng, thì em vẫn luôn nhớ nó. Đừng về những điều đó nữa, còn nhớ năm mười lăm tuổi cái khoảnh khắc bế em từ cây xuống ?”
Phó Tử Ân từng ở đây mười hai năm, lẽ nhớ hết chuyện, nhưng lắc đầu bối rối, nhíu lông mày, Lý Tố Tố.
"Lần đầu tiên gặp em... là ở đám cưới của chúng ?"
Đọc truyện tại MonkeyD để ủng hộ người dịch An Phụng - 安凤.
Nụ của Lý Tố Tố cứng .
Dù ấn tượng sâu sắc về quá khứ nhưng ít nhất Phó Tử Ân đây vẫn nhớ rằng họ lớn lên cùng .
Cô nín thở Phó Tử Ân mặt, tay ôm trán với vẻ mặt đau khổ, chậm rãi : “…Anh, nhớ , là đám cưới. Ngày hôm em mặc một chiếc váy màu vàng ?”
Bởi vì đây là đầu tiên họ gặp nên Lý Tố Tố khắc sâu cảnh tượng đó trái tim cô.
Cô gật đầu: “Hôm đó là sinh nhật của em.”
Hiện giờ hai im lặng, nhất thời thể chuyện. Mặc dù họ sự thật tàn khốc từ đầu đến cuối, nhưng đây là đầu tiên phận trần trụi bày mặt họ.
Thật đau lòng!
Lý Tố Tố mím môi, tỏ vẻ hổ. Cô cho rằng những chuyện đây là khó khăn lớn nhất mà họ gặp .
thật ngờ chỉ là một giọt nước trong chậu, họ lúc chẳng khác nào cảnh châu chấu đá voi lấy trứng chọi đá cả.
Ngoài cửa sổ trời đang tối dần, ai bật đèn, vòng tay của Tử Ân ôm cô càng chặt hơn, nhưng Lý Tố Tố hề kêu đau.
Cô Tử Ân đang cảm thấy vô cùng bất an, giống như chính cô .
Một lúc , cô Tử Ân hôn say đắm, khóe môi ướt đẫm nước mắt.
“Anh sợ sẽ quên mất em,” giọng của Phó Tử Ân khàn khàn, giống như dây thanh quản cào xước, để tiếng kêu khe khẽ: “Anh sợ mất em!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/vao-vai-mot-nu-phu-doc-ac-toi-da-thuc-tinh/chuong-37.html.]
Trước đây, Tố Tố thể chọn cách đơn giản là buông tay, bởi vì việc theo đuổi đơn phương chẳng nghĩa lý gì.
giờ đây đang ôm cô là Phó Tử Ân, vị tổng giám đốc kiêu hãnh và là thừa kế cũng như lãnh đạo cả Phó gia lạnh lùng.
Anh cũng sẽ bất lực sự tàn nhẫn của phận.
Lý Tố Tố nhắm mắt , đáp nụ hôn của một cách ân cần, giống như lời an ủi thầm lặng.
Nói với rằng cô sẽ dễ dàng rời .
Họ ở trong phòng tối một lúc lâu, tâm trạng của Phó Tử Ân d.a.o động lớn. Anh liên tục dõi theo phản ứng của Lý Tố Tố, như thể một giây nào đó tiếp theo cô thể sẽ rời xa .
Lý Tố Tố bù đắp tâm tình của , lấp đầy sự trống trải trong lòng. Bức ảnh động tác của họ ép xuống mép giường, phát những âm thanh răng rắc…
Một bàn tay đầy mồ hôi vươn khỏi giường, cố gắng nhặt nó lên. Lý Tố Tố cắn vai Phó Tử Ân, khàn giọng:
"Bỏ nó ."
Lúc dẫu cho trời cao sập xuống cũng chẳng nữa, chỉ tình yêu chân thành của họ giây phút sẽ tồn tại mãi mãi.
Lý Tố Tố và Phó Tử Ân ở phòng của cô tại Lý gia ngày hôm đó.
Khi Tố Tố thức dậy sáng hôm , khăn trải giường cùng quần áo thu dọn và giặt sạch. Cô mặc bộ đồ ngủ mới và chiếc giường ấm áp, nhưng xung quanh ai.
Bố Lý con gái còn đang ngái ngủ bước xuống từ lầu, với cô rằng Tử Ân vội vàng rời từ sáng sớm.
Trên thực tế, Lý Tố Tố lo lắng rằng sẽ ngu ngốc và thực hiện một thí nghiệm để chống phận đang đến với .
Thứ chảy xuống má cô đêm qua chỉ là mồ hôi Tử Ân, mà còn là nước mắt của . Cho đến khi cô kiệt sức ngủ , đôi mắt cháy bỏng của vẫn tìm kiếm cơ thể cô hết đến khác.
Phó Tử Ân dường như rời mắt khỏi cô một giây nào suốt đêm.
Cô gọi điện, Tử Ân nhanh chóng trả lời, giọng điệu vẫn như thường lệ, rằng hiện tại đang giải quyết công việc ở công ty.
Lý Tố Tố luôn cảm thấy chút kỳ lạ, nhưng cô thể cảm giác điều gì đó đúng ở đây.