VÃN VÃN - 5

Cập nhật lúc: 2025-03-18 16:11:43
Lượt xem: 424

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

09

 

Vào thứ Hai của tuần tiếp theo, Dương Tử Nguyệt cuối cùng cũng đến trường. 

 

Cậu ấy mang sách đến ngồi bên cạnh tôi, còn bạn cùng bàn của tôi vui vẻ chạy đi ngồi với Liễu Nhạc. 

 

Tôi ngạc nhiên nhìn cậu ấy. 

 

"Mình đã xin giáo viên rồi, mình sẽ dạy kèm cho cậu một kèm một." 

 

Hả? Hả? Hả? 

 

Dương Tử Nguyệt dường như quyết tâm muốn đốc thúc tôi lên hàng top lắm, cậu ấy nghiêm khắc vô cùng.

 

Tôi chợt nhận ra rằng thành tích tốt của học sinh giỏi cũng là kết quả do nỗ lực mà có.

 

Đang mơ màng trong giờ tự học, hai mí mắt tôi sắp sửa dính lấy nhau đến nơi thì Dương Tử Nguyệt dùng khuỷu tay huých tôi suýt ngã xuống đất. 

 

Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤

Trung bình thường là cậu ấy dẫn tôi bơi lội trong biển kiến thức, kết quả cậu ấy lên bờ, còn tôi thì chìm nghỉm.

 

Những hàm số, công thức, mệnh đề, cụm từ trước mắt khiến tôi phải vò đầu bứt tai. Dương Tử Nguyệt gõ gõ bút lên bàn.

 

"Loại bài này mình đã giảng rất nhiều lần rồi mà cậu vẫn không hiểu, nhanh chóng chép đề và kết quả vào vở đi."

 

Tôi lặng lẽ lẩm bẩm: "Chép đề làm gì." 

 

Dương Tử Nguyệt trợn mắt nhìn tôi: "Cậu nghĩ đề quan trọng hay kết quả quan trọng, nhanh lên!" 

 

Tôi nhăn nhó, vừa chép vừa trơ mắt nhìn cậu ấy ngang nhiên ăn đồ ăn vặt của mình. 

 

Dương Tử Nguyệt thấy tôi có vẻ không vui thì đưa cho tôi một miếng. Tôi há mỏ cạp một miếng to, coi như đang nhai đầu cậu ấy cho bõ tức.

 

Ngay cả cuối tuần cậu ấy cũng không buông tha tôi, đến tận nhà kèm học. Trước tiên là toán rồi đến lý. 

 

Tôi muốn khóc mà không có nước mắt. 

 

Nói thì nói vậy, nhưng thấy điểm số của mình tiến bộ rõ rệt từng ngày, tôi cũng có chút cảm giác thành tựu. 

 

Dương Tử Nguyệt đang dùng cách của mình để hồi đáp sự hỗ trợ của gia đình tôi. 

 

Bố tôi từ chỗ không đồng ý, giờ đã chuyển sang hết sức ủng hộ việc tài trợ Dương Tử Nguyệt, thế này còn rẻ hơn thuê gia sư nhiều.

 

Dù dậy sớm hơn gà ngủ muộn hơn chó rất vất vả và nhưng thực sự trong lòng tôi vẫn rất vui.

 

Tôi đã chọn một con đường khác với con đường trong giấc mơ, kết quả cũng đã rẽ sang hướng khác. 

 

Bố mẹ nhìn tôi với vẻ mặt hài lòng tự hào chứ không phải thất vọng tột cùng như trong mơ.

 

Cuối cùng thì!

 

Cuối cùng thì! 

 

Kỳ thi đại học đã kết thúc! 

 

Tôi ngủ mê mệt mấy ngày sau đó mới nhớ đến việc hẹn Dương Tử Nguyệt đi chơi. 

 

Chúng tôi đến một công viên trong rừng, không khí mát mẻ và dễ chịu. 

 

Tôi và cậu ấy đi dạo cạnh nhau.

 

"Cậu..." 

 

Cậu ấy nhìn tôi: "Lắp ba lắp bắp cái gì đấy?"

 

"Có phải đã hẹn với Liễu Nhạc cùng nhau thi vào cùng một trường đại học không?"

 

Cậu ấy nhìn tôi, khóe miệng nhếch lên cười rất tinh nghịch. 

 

"Mình biết ngay cậu thích Liễu Nhạc mà, nói cậu còn không thừa nhận!" 

 

Tôi lập tức đỏ mặt. 

 

"Đúng thì đã sao nào, cậu không thích chắc?"

 

Cậu ấy nắm tay tôi, từ từ đi bộ.

 

"Vãn Vãn, mình từng thích cậu ấy, nhưng trong kế hoạch tương lai của mình tạm thời không có lựa chọn yêu đương." 

 

"Liễu Nhạc không phải cũng thích cậu đấy sao?" 

 

Dương Tử Nguyệt cười thản nhiên.

 

"Thế à? Nhưng nếu mình ở bên cậu ta thì Vãn Vãn của mình sẽ rất buồn nè, đúng không?"

 

Tôi không thể dối lòng nói ra một chữ ‘không’, tôi sẽ buồn thật.

 

"Vãn Vãn, tình cảm giữa người với người cần phải được bồi dưỡng. Mình hơi thích cậu ta nhưng chỉ thế mà thôi. So với Liễu Nhạc, mình quan tâm đến việc cậu có buồn không hơn."

 

10

 

Không có gia vị xúc tác là tôi, mối quan hệ giữa Liễu Nhạc và Dương Tử Nguyệt không đậm sâu như trong mơ. Ngược lại, bây giờ tôi và Dương Tử Nguyệt mới là bạn thân không có gì không nói được với nhau. 

 

Tôi nắm tay cậu ấy, hỏi một câu hỏi kinh điển cũ rích.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/van-van-uytp/5.html.]

"Vậy nếu mình và Liễu Nhạc cùng rơi xuống nước thì cậu sẽ cứu ai?"

 

Dương Tử Nguyệt nghe vậy thì cười rung cả người.

 

"Ha ha ha ha, cậu nghĩ đâu ra được cái này đấy? Buồn cười c.h.ế.t mất."

 

Tôi giả vờ tức giận. 

 

"Khai mau!"

 

Cậu ấy cười ngặt nghẽo một hồi lâu mới ngừng.

 

"Đương nhiên là Vãn Vãn rồi." 

 

Thế chứ, tôi hài lòng gật đầu.

 

Vào ngày công bố điểm, bố tôi gọi Dương Tử Nguyệt vào phòng làm việc của ông ấy.

 

Tôi lén lút theo sau, cửa phòng làm việc không đóng chặt, qua khe cửa, tôi có thể nghe thấy tiếng bên trong.

 

"Ngồi xuống đi."

 

Dương Tử Nguyệt câu nệ ngồi xuống.

 

Bố tôi ngồi ở phía đối diện, ông ấy đẩy một tờ giấy qua bàn cho Dương Tử Nguyệt.

 

"Cháu đã đủ tuổi trưởng thành rồi, có một số việc cháu cũng có thể tự quyết định được. Xem thử hợp đồng này đi."

 

Tôi tò mò ngó vào theo, Dương Tử Nguyệt cầm hợp đồng chăm chú đọc, tôi không nhìn rõ chữ viết trên đó.

 

"Hợp đồng định hướng ạ?" 

 

Bố tôi gật đầu.

 

"Đúng vậy, đây là một hợp đồng định hướng, chú sẽ tài trợ toàn bộ chi phí đại học của cháu. Đổi lại, cháu cần phải về làm việc cho công ty của chú sau khi tốt nghiệp."

 

Dương Tử Nguyệt nhìn bố tôi, hỏi: "Kỳ hạn năm năm, tiền phạt 10 vạn ạ?"

 

Bố tôi thật sự rất nghiêm túc, ông nói rõ từng câu từng chữ.

 

"Chú có thể đảm bảo mức lương của ccháu không thấp hơn mức lương của nhân viên cùng vị trí trong công ty, hợp đồng chỉ là để đảm bảo quyền lợi cho cả hai bên." 

 

Dương Tử Nguyệt do dự. 

 

"Cháu có thể từ từ suy nghĩ, trả lời chú trước khi đi học là được."

 

Dương Tử Nguyệt nắm chặt hợp đồng, lặng lẽ đứng dậy. Bố tôi gọi cậu ấy lại.

 

"Chú hy vọng cháu đừng nói chuyện này với Vãn Vãn."

 

Dương Tử Nguyệt vô thức liếc ra cửa, bố lập tức phát hiện tôi đang nghe lén.

 

"Vãn Vãn, vào đây." 

 

Ôi, bị phát hiện rồi. 

 

Tôi đẩy cửa bước vào. 

 

Bố nhìn tôi, ông định nói gì đó: "Vãn Vãn..." 

 

Tôi vội vàng đánh trống lảng: "Bố, bố bận việc của bố đi, con và Tử Nguyệt đi trước đây."

 

Ra khỏi phòng làm việc, tôi nhìn Dương Tử Nguyệt, cậu ấy không có biểu hiện gì khác lạ. Tôi nhìn cậu ấy với vẻ áy náy. Cậu ấy mỉm cười với tôi. 

 

"Mình không sao, chỉ đang suy nghĩ một chút thôi." 

 

Tôi nhìn bờ vai gầy gò của cậu ấy, cảm thấy hơi đau lòng. Bờ vai mỏng manh này đã phải gánh vác quá nhiều thứ rồi. 

 

"Mình sẽ nói chuyện với bố, mình là người đề xuất việc tài trợ cho cậu nhưng chưa bao giờ mình nghĩ đến việc đòi hỏi cậu phải trả lại gì cả."

 

Dương Tử Nguyệt gật đầu. 

 

"Mình biết cậu có ý tốt, nhưng trên đời này làm gì có bữa ăn nào miễn phí. Mình thấy như thế này cũng tốt, chúng ta sẽ ngang hàng với nhau."

 

Chúng ta sẽ ngang hàng với nhau... 

 

Hình như tôi bắt đầu hiểu ý cậu ấy hơn rồi.

 

Nếu tôi chỉ cho đi mà không cần nhận lại thì đối với cậu ấy, chúng tôi sẽ không còn ngang hàng nữa. 

 

Cái lòng tự trọng nhạy cảm và yếu đuối vì nghèo khó của cậu ấy vẫn luôn tồn tại.

 

Hợp đồng bằng văn bản giấy trắng mực đen, có cầu có cung, tôi cần điều này cậu cần điều kia, tất cả chỉ là sự trao đổi ngang giá. Dù có phần lạnh lùng nhưng lại công bằng. 

 

"Tử Nguyệt, mình coi cậu là bạn, mình chưa bao giờ cảm thấy mình cao quý hơn cậu." 

 

Cậu ấy cười, đôi mắt cong cong. 

 

"Đương nhiên là mình biết chứ, Vãn Vãn là người tốt nhất thế giới."

 

Tôi ngạc nhiên trước sự dạn dĩ của cậu ấy. 

 

"Bây giờ cậu nói chuyện ngày càng không biết xấu hổ rồi đó!"

 

Loading...