VÃN VÃN - 4

Cập nhật lúc: 2025-03-18 16:10:59
Lượt xem: 411

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2LKzipO8JQ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

07

 

Một thời gian sau, Dương Tử Nguyệt xin nghỉ học, cả một tuần liền không đến trường. Thầy cô chỉ thở dài chứ không nói gì về chuyện này. 

 

Sau giờ học, tôi đạp xe đến nhà cậu ấy. Người mở cửa là mẹ Dương. Dương Tử Nguyệt kéo tôi vào phòng ngủ, trông có vẻ rất vui. 

 

"Cậu đến đây làm gì thế, nhanh ngồi xuống đi." 

 

Tôi nhìn cậu ấy, không có vẻ gì là ốm cả. Dương Tử Nguyệt mặc một chiếc áo sơ mi sặc sỡ không hợp tuổi. 

 

"Sao cậu không đến trường?" 

 

Cậu ấy cười: "Mình không đi học nữa." 

 

Tôi hơi ngạc nhiên: "Nhà cậu có chuyện gì sao?" 

 

Cậu ấy cười, nhưng trông còn tệ hơn cả khóc. 

 

"Mẹ mình thất nghiệp rồi, không có thu nhập gì nữa, mình định đi làm luôn." 

 

"Cậu học giỏi như thế cơ mà!" 

 

"Học giỏi thì có ích gì?" 

 

Tôi nắm lấy tay cậu ấy, Dương Tử Nguyệt cúi đầu. Lòng tôi thắt lại. 

 

"Dương Tử Nguyệt, mình không muốn cậu nghỉ học." 

 

Cậu ấy im lặng một lúc lâu. Một giọt nước mắt rơi xuống tay tôi. 

 

"Hạ Vãn, mình cũng không muốn nghỉ học." 

 

Dương Tử Nguyệt nghẹn ngào. 

 

"Mình cũng muốn tiếp tục học, nhưng nhà không có tiền. Mình còn có một đứa em trai nữa, nó mới học trung học." 

 

Tiếng khóc của cậu ấy rất nhỏ, sợ làm người nhà nghe thấy. 

 

Khi tôi đi, Dương Tử Nguyệt đã lấy lại nụ cười, miệng cười tươi nhưng mắt thì đỏ hoe. 

 

Lòng tôi bộn bề trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Những gì cậu ấy đang phải gánh chịu là điều tôi hoàn toàn chưa từng tưởng tượng chứ đừng nói đến trải qua.

 

Về đến nhà, tôi nói với mẹ. "Mẹ, một người bạn của con học rất giỏi, nhưng nhà không có điều kiện, cậu ấy sắp phải bỏ học rồi." 

 

Mẹ tôi nhìn tôi một cách nghiêm túc, tôi tiếp tục nói: "Nhà mình có thể giúp đỡ cậu ấy chút không ạ?" 

 

Tôi dè dặt nhìn mẹ, sợ bà ấy sẽ tức giận. 

 

"Bạn nào của con vậy?" 

 

"Chính là Dương Tử Nguyệt ấy." 

 

Mẹ hơi bất ngờ, bật cười. "Hai đứa làm hòa rồi à." 

 

Tôi gật đầu. 

 

"Coi như không đánh không quen biết. Đây không phải chuyện nhỏ, mẹ sẽ nói chuyện với bố con, nhưng cũng phải hỏi ý gia đình nhà người ta nữa." 

 

Sau khi nhận được sự đồng ý của bố, tôi vui mừng cả ngày, nóng lòng không đợi mẹ liên lạc với gia đình Dương Tử Nguyệt, tôi đã không thể chờ nổi mà thông báo tin vui cho cậu ấy trước. 

 

Tuy nhiên, khác với dự tính của tôi, trên mặt Dương Tử Nguyệt không có nhiều niềm vui cho lắm. Cậu ấy ôm tôi một cái. 

 

"Cảm ơn cậu, Hạ Vãn, thật sự rất cảm ơn cậu." 

 

Tôi vỗ vai cậu ấy. 

 

"Cậu không vui sao?" 

 

Nước mắt Dương Tử Nguyệt lấp lánh trong khóe mắt, dường như muốn lắm nhưng cười không nổi. 

 

"Bố mẹ mình sẽ không đồng ý đâu." 

 

"Tại sao? Để mình nói chuyện với mẹ cậu."

Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤

 

08

 

Tôi bước ra khỏi phòng ngủ, tình cờ bắt gặp mẹ của Dương Tử Nguyệt vừa mới ra ngoài xin việc về.

 

Tôi kể chuyện gia đình tôi muốn hỗ trợ Dương Tử Nguyệt học hành. Phản ứng của mẹ Dương khiến tôi hơi bất ngờ, bà ấy nhìn tôi và cười buồn bã.

 

"Cháu nhiệt tình quá, cảm ơn bố mẹ cháu thay cô nhé."

 

"Cô..."

 

Mẹ Dương liếc nhìn Dương Tử Nguyệt và tiếp tục nói.

 

"Đây không chỉ là vấn đề học phí, giờ nó đi làm thì có thể kiếm tiền về đỡ đần gia đình, còn đi học thì chỉ tổ tốn kém thêm thôi."

 

"Cô ơi, học phí nhà cháu sẽ tài trợ cậu ấy."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/van-van-uytp/4.html.]

 

"Vậy còn tiền lương nó có thể kiếm được nếu đi làm thì sao? Nhà cháu có thể cho chúng tôi được không?" 

 

Tôi nhìn mẹ Dương một lúc, không nói nên lời.

 

Lúc này, cửa lớn mở ra. Bố Dương Tử Nguyệt chống gậy bước vào, tóc tai rối bù. Ông ấy liếc nhìn chúng tôi rồi thủng thẳng đi vào trong.

 

Mẹ Dương thấy vậy thì lập tức đứng bật dậy. 

 

"Ông đi đâu vậy! Tôi đã bận rộn cả ngày để tìm việc rồi, về nhà còn chưa có miếng ăn bỏ bụng!" 

 

Bố Dương im lặng chống gậy, không trả lời. Mẹ Dương dường như bị chọc tức hơn. 

 

"Cả nhà các người ăn uống tiêu pha gì cũng đến tay tôi mà giờ ai cũng sưng sỉa khó chịu với tôi đúng không?!"

 

Giọng bà ấy rất lớn, làm cho em trai Dương Tử Nguyệt đang làm bài trong phòng cũng phải chú ý. Cậu bé hé cửa nhìn ra ngoài. 

 

Bố Dương đột nhiên quăng gậy xuống đất: 

 

"Tôi đi đánh bài tí thì có làm sao! Bà mới nuôi cái nhà này được mấy năm mà kể lể công lao? Thật sự không ở được với nhau nữa thì ly hôn đi!"

 

"Ly hôn thì ly hôn!" 

 

Bố mẹ Dương Tử Nguyệt cãi nhau rất dữ dội, tôi đứng ngồi không yên. Dương Tử Nguyệt lặng lẽ kéo tôi ra ngoài. 

 

"Hạ Vãn, xin lỗi để cậu cười chê rồi." 

 

Rõ ràng Dương Tử Nguyệt đang mỉm cười, nhưng tôi lại cảm thấy xót xa từ tận đáy lòng. 

 

Làm sao cậu ấy có thể giữ được sự lạc quan trong bầu không khí gia đình như vậy? 

 

Cậu ấy cười kiểu gì được thế?

 

Chẳng trách trong giấc mơ, khi tôi bắt nạt cậu ấy, không ai đứng ra bênh vực.

 

Gia đình không phải chỗ dựa của cậu ấy.

 

"Xin lỗi, là mình đã suy nghĩ không chu toàn."

 

Dương Tử Nguyệt cười và lắc đầu, gió đêm thổi bay những sợi tóc bên má cậu ấy, tạo nên một vẻ đẹp thê lương.

 

Tôi lặng lẽ quay đi, cậu ấy gọi tôi lại. 

 

"Hạ Vãn." 

 

Tôi quay lại. 

 

Dương Tử Nguyệt đang khóc, nước mắt lã chã rơi từng giọt.

 

"Ngày kia mình sẽ đi Quảng Châu làm việc, có thể sẽ không gặp lại cậu nữa, tạm biệt nhé."

 

Tôi cũng muốn khóc. 

 

Khi tôi về đến nhà, bố mẹ và anh chị tôi đều đã sum vầy.

 

Mẹ cười gọi tôi: "Nhanh lên, vào ăn cơm đi con bé này. Sao hôm nay tan học muộn vậy con?"

 

"Bé cưng sao thế này?"

 

Chị gái nâng mặt tôi lên, khuôn mặt tôi giàn giụa đầy nước mắt.

 

Chị trêu tôi: "Chẳng lẽ bị thất tình đấy à?"

 

Tôi lau nước mắt, lắc đầu và kể cho mọi người về chuyện nhà Dương Tử Nguyệt. 

 

Bố nhìn tôi: "Việc hỗ trợ học phí thì bố đồng ý, nhưng những thứ khác thì không. Vãn Vãn, con phải biết đạo lý 'Đấu gạo dưỡng ân, gánh gạo dưỡng thù'."

 

Tôi gật đầu, trong lòng vẫn rất khó chịu, ôm lấy eo mẹ và khóc nức nở. 

 

Mẹ xoa đầu tôi: "Ăn cơm trước đã, ăn xong mẹ và bố sẽ bàn bạc thêm."

 

Tôi không biết mẹ đã nói gì với bố nhưng tóm lại bà đã thuyết phục được ông.

 

Hàng năm công ty của bố tôi hay tuyển một số người khuyết tật, tôi không hiểu lắm, nghe nói có thể giảm thuế gì đó.

 

Bố tôi sắp xếp cho bố Dương một công việc sửa chữa, còn tìm cho mẹ Dương một công việc dọn dẹp. Thế là Dương Tử Nguyệt lại có thể tiếp tục đi học.

 

Tôi rất tò mò hỏi mẹ tại sao bố lại đồng ý.

 

Mẹ cười và véo mũi tôi.

 

"Vì Vãn Vãn đã khóc mà."

 

Tôi lập tức cảm thấy mặt mình nóng bừng. Hôm đó tôi bị ảnh hưởng theo Dương Tử Nguyệt, thật sự đã khóc rất nhiều.

 

"Vì Vãn Vãn là một đứa trẻ tốt bụng nên bố mẹ đương nhiên phải làm chỗ dựa cho con, để lòng tốt của Vãn Vãn có thể được thực hiện chứ."

 

"Cảm ơn mẹ!"

 

Loading...