Thẩm Húc Bạch đến công ty mà Văn Thù từng cho Tang . Khi tới nơi, chuẩn xuống xe thì thấy Văn Thù và Ôn Diễm tay trong tay từ phía đối diện công ty qua. Hắn lập tức lúng túng mặt , nhưng Ôn Diễm một nữa liếc thấy biển xe của . Sợ Văn Thù đầu sẽ thấy Thẩm Húc Bạch, Ôn Diễm ngay lập tức vòng tay ôm lấy eo của Văn Thù, kéo cô sát .
Hành động bất ngờ khiến Văn Thù giật : “Sao ?”Ôn Diễm chỉ giả vờ ngốc nghếch mà còn cố tình tỏ vẻ đáng yêu mặt cô: “Bởi vì thích em.”
Văn Thù che miệng khẽ, đó kiễng chân đặt lên môi Ôn Diễm một nụ hôn. Thẩm Húc Bạch thấy rõ ràng Văn Thù chủ động hôn Ôn Diễm. Vậy là Văn Thù thực sự thích Ôn Diễm ? Nếu bây giờ xông lên tách họ , đó sự thật của năm xưa thì liệu phiền khoảnh khắc vui vẻ hiện tại của họ ?
Cuối cùng Thẩm Húc Bạch cũng lái xe rời . Tâm trí Ôn Diễm nãy giờ vẫn dõi theo chiếc xe của Thẩm Húc Bạch từ lúc xuất hiện tới khuất. Đến khi Văn Thù nhéo chiếc mụn mũi của Ôn Diễm mới bừng tỉnh. Sau đó thấy Văn Thù : “Cái mụn cứ để yên nhé, đừng động , nặn nó bây giờ sẽ càng lâu lành hơn. , nãy gì thế?”
Vừa Văn Thù đầu hướng Ôn Diễm dõi theo thì chẳng gì cả, chỉ một chỗ đỗ xe trống .
“Anh gì , mắt chẳng luôn chỉ em ?” Ôn Diễm mỉm , nắm tay Văn Thù, cùng cô bước tòa nhà mặt.
Giây phút đó Thẩm Húc Bạch bỗng hiểu vì Văn Thù nhất quyết chịu đến việc ở công ty của . Hóa cô sớm tìm chỗ thích. Khi chọn công ty ở trường học cũng , bây giờ chọn chỗ ở cũng thế, cô đều chọn ở cùng với Ôn Diễm. Mặc dù sự thật rõ ràng bày mắt, nhưng Thẩm Húc Bạch vẫn cam tâm.
~~
Từ khi Văn Thù bắt đầu thì hiếm khi thấy cô ở nhà. Thẩm Húc Bạch cũng lâu gặp cô, chỉ thỉnh thoảng giọng cô qua những cuộc điện thoại mà Tang gọi. Hắn cũng chỉ thể lén lút cánh cửa trộm những cuộc điện thoại trò chuyện thường ngày của 2 con họ. Hắn cũng vì bạn Văn Lâm cũng sống gần công ty nên hai ở chung nhà cho tiện việc . hiểu tại Thẩm Húc Bạch cảm thấy Văn Thù thực đang sống cùng với Ôn Diễm?
____
Không do nhiệt độ giảm dần , gió thổi càng lúc càng lớn lá khô hai bên đường bay đầy trời khiến mùa thu vốn lạnh lẽo và cô quạnh nay càng thêm tiêu điều.
Hắn một bên cửa sổ cơn mưa lớn rơi xuống, trong phòng chỉ còn một chiếc đèn bàn đang sáng khiến bóng dáng Thẩm Húc Bạch trông thật cô độc.
Không qua bao lâu, cuối cùng cũng dậy, bước đến bàn việc đưa tay lấy cuốn lịch đặt đó, dùng bút gạch ngày hôm nay. Thời gian Thẩm Húc Bạch còn ở thế giới chỉ nửa năm nữa. Hắn mâu thuẫn: lúc cảm thấy thời gian trôi quá chậm, lúc thấy nó trôi quá nhanh.
Trong suốt nửa năm qua, chẳng tâm trí việc gì. Bởi vì khi tìm việc , Văn Thù về nhà trong năm ít đến mức đếm đầu ngón tay cũng hết. Cô dành bộ thời gian cho bạn bè, công việc và Ôn Diễm, nhưng chẳng hề để tâm đến .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/van-thu/chuong-18.html.]
Thẩm Húc Bạch cũng chủ động đến tận công ty Văn Thù để tìm cô, cô đưa lý do để tránh mặt. Chỉ nhắn qua điện thoại một câu: “Việc quan trọng nhất của là thành nhiệm vụ rời , đừng phí thời gian vì em.” Văn Thù nhiệm vụ của Thẩm Húc Bạch là gì. Càng nhiệm vụ chính là khiến cô yêu .
Vừa đợt là dịp nghỉ lễ Quốc Khánh, Văn Thù quyết định về nhà ở vài ngày. Hôm cô gọi điện rủ bạn ngoài chơi. Từ lúc bước chân khỏi nhà, Văn Thù Thẩm Húc Bạch vẫn âm thầm theo . Có lẽ nghĩ đây là cách để bảo vệ cô, nhưng điều chỉ khiến cô cảm thấy áp lực. Dù hôm nay cô cũng một mà cùng Văn Lâm. Hôm nay là sinh nhật của Văn Lâm, tất nhiên cô cùng một ngày thật vui vẻ.
Mặc kệ Thẩm Húc Bạch theo cả quãng đường, Văn Thù cùng Văn Lâm ăn chơi vui vẻ, ghé từ chỗ đến chỗ khác. Khi cả hai thang cuốn trong trung tâm thương mại, Văn Thù nghĩ xem tiếp theo sẽ . Thế nhưng, cô cảm thấy điều gì đó lạ. Cô cảm giác xung quanh đều đang . Nhẹ giọng hỏi Văn Lâm: “Lâm , thấy đều đang chúng ?”
Văn Lâm bật : “Nhìn tớ thì gì, chắc chắn họ đang !”
Văn Thù hoang mang: “Sao chắc chắn ?”
Văn Lâm chỉ tay xa, : “Cậu thấy ? Họ đang cầm ảnh của tay kìa!”
Nghe Văn Thù theo hướng Văn Lâm chỉ. Quả thật trong tay đều cầm ảnh của cô. Rồi từng một tiến đến đưa ảnh cho cô, nhiều hình đến mức hai tay cô cũng cầm xuể. Một trong đó còn nhẹ nhàng nhắc: “Cô xem phía ảnh , chữ đấy.”
Văn Lâm tò mò cầm lấy một tấm ảnh, mặt to lên: “Thù, từ đầu tiên thấy em, cuộc đời thuộc về em.”
Tấm ảnh đó chính là Văn Thù trong ngày đầu nhập học ở trường đại học. Nhìn thấy dòng chữ đó, cô lập tức ngay đây là do Ôn Diễm . Văn Lâm lớn trêu chọc Văn Thù: “Hôm nay Ôn đại soái ca định giở trò gì đây?”
Mặt Văn Thù đỏ bừng, cầm theo mấy tấm ảnh kéo Văn Lâm rời : “Làm mà tớ gì!”
Thẩm Húc Bạch từ xa mà chẳng hiểu chuyện gì. Hắn vội kéo một qua đường hỏi: “Vừa các đưa gì cho cô ?”
Người qua đường đáp: “Ảnh của cô đó, một trai cầu hôn cô .”
Thẩm Húc Bạch cảm ơn, nhưng ánh mắt lập tức ảm đạm. Trong đầu ngừng nghĩ tới: <Văn Thù đồng ý lời cầu hôn của Ôn Diễm ? Ôn Diễm trai, học giỏi, gia cảnh . Quan trọng nhất, thật lòng yêu Văn Thù. Một như chính là đối tượng kết hôn lý tưởng.>
Thế nhưng Thẩm Húc Bạch vẫn hy vọng rằng Văn Thù sẽ từ chối lời cầu hôn của Ôn Diễm.