Văn Thù xong liền đưa tay nhấc túi gạo lên, ước chừng ít nhất bốn mươi cân. Sau khi Tô Cẩn , liền lập tức lên tiếng: "Đợi !" Văn Thù giọng của Tô Cẩn hù dọa đến giật , cô còn tưởng thứ cô đang cầm là b.o.m chứ gạo. Cô cau mày khó hiểu hỏi: “Sao ?” Tô Cẩn lo lắng nắm lấy cổ tay Văn Thù, đó trách móc : “Em quên cổ tay thương ? Sao em dám nhấc vật nặng như ?”
Văn Thù đó sững sờ một lúc, đó ký ức nho nhỏ về vết thương ở tay lập tức tràn đầu cô. "Ồ đúng , em chợt quên mất”. Sau đó Tô Cẩn lấy bao gạo từ trong tay cô vác lên vai thẳng. Văn Thù theo Tô Cẩn, cô càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái. trong chốc lát, cô nghĩ kì lạ ở điểm nào.
Sau khi về nhà, cô ở sofa trong phòng khách nghĩ về chuyện , thể đột nhiên cứng đờ. Sau đó cô đưa mắt sang bàn tay từng thương . Cô nhớ rằng tay quả thực thương nặng nên khi cô cố gắng tránh sử dụng tay trong một thời gian dài.
Văn Thù còn nhớ tay thương khi cô đang cố đỡ một con búp bê sứ từ tủ rơi xuống. Lúc đó cô nghĩ nó nặng bao nhiêu nhưng khi đưa tay đỡ, cô lập tức thấy một tiếng rắc ở cổ tay và cô trật khớp. Từ đó trở , bất cứ khi nào cô dùng lực mạnh bằng tay thì chỗ trật khớp đó sẽ xuất hiện một cơn đau nhẹ. Tuy nhưng cô vẫn cảm thấy may mắn vì con búp bê sứ đó đập đầu . Có luôn lo lắng cho cánh tay đau của cô - đó chính là Thẩm Húc Bạch. Văn Thù điên cuồng lắc cổ tay , cố ý cầm vật nặng nhưng cô vẫn cảm thấy đau chút nào. Văn Thù cuối cùng cũng chấp nhận sự thật tàn khốc .
Ở thế giới , tay của cô bao giờ trật khớp. Văn Thù đột nhiên chạy ngoài, Tang cô chạy như thì lớn tiếng kêu lên: "Thù! Con chạy ?" Cô đầu , để ý đến tiếng kêu của Tang mà chạy đến quán bar gần nhất. Cô điên cuồng uống rượu tự nhủ rằng đó chỉ là ảo giác của cô. Cô uống thật say để quên hết việc lúc chiều nay, quên việc tay cô vốn trật khớp bao giờ.
tại càng uống cô càng tỉnh táo. Chuyện đó vẫn hiện lên trong đầu Văn Thù, nhắc nhắc với cô trai Tô Cẩn đang ở nhà chính là Thẩm Húc Bạch. Chuyện cô đau tay chỉ Thẩm Húc Bạch , luôn nhẹ nhàng xoa xoa cổ tay thương của cô cũng là Thẩm Húc Bạch. Màn hình điện thoại di động đặt quầy bar sáng lên đưa Văn Thù trở về thực tại. Văn Thù cầm điện thoại lên mở khóa màn hình. Là tin nhắn của Tô Cẩn và còn mấy cuộc gọi nhỡ của Tô Cẩn.
Cô chằm chằm tin nhắn của " trai" cảm thấy sửng sốt trong chốc lát, ngẩn một lúc lâu mới trả lời tin nhắn của Tô Cẩn: [Em đang ở quán bar gần nhà thôi]. Văn Thù nhắn thì thấy Tô Cẩn tới. Sau đó Tô Cẩn những lời trách móc cô tại chạy đây uống rượu tới mức , rượu hại cho cơ thể của cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/van-thu/chuong-13.html.]
Tô Cẩn một hồi thấy Văn Thù để ý tới , khuôn mặt đỏ bừng của Văn Thù chậm rãi hỏi: “Say rượu ?” Văn Thù gì là bởi vì cô đang suy nghĩ nên lợi dụng cơ hội hôm nay để thử . Không ngờ, Tô Cẩn kết luận Văn Thù say rượu vì cô im lặng trả lời và ánh mắt bối rối mơ hồ của cô. Tô Cẩn trực tiếp ôm Văn Thù rời khỏi quán bar. Về đến nhà, cô thấy Tang đang lo lắng đợi ở cửa, thấy Văn Thù về liền hỏi: “Thù! chuyện gì con?”
Người Văn Thù mùi rượu nồng nặc, mặt cô kê cổ Tô Cẩn, thở ngừng trêu chọc . Cổ họng Tô Cẩn nghẹn lên, đó cô giải thích: " em vô tình ngã. Mẹ, con bế em về phòng ." Mẹ Tang cũng hỏi gì thêm nữa. Anh nhẹ nhàng đặt Văn Thù lên giường, kéo chăn đắp lên hình gầy gò của Văn Thù. Vừa định rời , thấy cô thì thầm nhỏ nhẹ. Tô Cẩn dừng , xổm xuống, đến gần hơn để Văn Thù .
“Anh ~" Giọng mang theo vẻ nũng nịu và quyến rũ khiến trái tim Tô Cẩn ngứa ngáy. Lúc Tô Cẩn đang chằm chằm khuôn mặt thanh tú đỏ bừng của Văn Thù thể rời mắt. Cô nhắm mắt , đôi môi mát lạnh trông quyến rũ. Tô Cẩn thực sự hôn cô. Cảm nhận thở ấm áp ngày càng gần. Văn Thù đột nhiên mở mắt, mặt đầy kinh hãi đẩy Tô Cẩn . Tô Cẩn bối rối khi đối mặt với Văn Thù đang giả vờ say, đối mặt với Văn Thù như thế nào.
Văn Thù vốn chỉ là thử nghiệm một chút, cô ngờ Tô Cẩn thật sự ý nghĩ khác đối với . cô chỉ coi Tô Cẩn như trai mà thôi, điều cô khó thể chấp nhận . Văn Thù nhiều lời, chỉ bình tĩnh yêu cầu rời khỏi phòng.
Lúc Tô Cẩn chuẩn đóng cửa rời , Văn Thù ở phía đột nhiên nhẹ nhàng gọi: "Thẩm Húc Bạch?" Tô Cẩn dừng ở cửa, sững sờ tới quên luôn việc lên tiếng phản bác. Văn Thù thấy trong mắt sự do dự cùng kinh hãi, đó phán đoán của cô: "Tay của ở đời từng thương, là Thẩm Húc Bạch đúng ?" Tô Cẩn Văn Thù thừa nhận: “ .”
Trên môi Văn Thù hiện lên một nụ tự giễu. Sau đó cô chậm rãi bước xuống giường, từng bước một đến mặt Thẩm Húc Bạch. Chẳng trách tự dưng bóc vỏ quả lựu khi cô ăn. Chẳng trách mua sữa đậu nành về cho cô uống. Chẳng trách cách Tô Cẩn cô giống cách trai em gái . Hóa những điều do cô tưởng tượng.
Văn Thù thể tin trai chung sống với hơn mười năm trở thành một con khác. Và tại ai khác mà là Thẩm Húc Bạch? Thẩm Húc Bạch đưa tay lau những giọt nước mắt khóe mắt Văn Thù, cô vội vàng lùi sợ hãi hét lớn: “Đừng đến đây!”
Nhìn Văn Thù sợ như , tim nhói từng cơn. Thẩm Húc Bạch cúi đầu thật thấp, cổ họng nghẹn ngào nên lời. Văn Thù , trong đầu cô hiện lên tất cả chuyện xảy . Rõ ràng cô sắp quên và bắt đầu một cuộc sống mới cơ mà?