Trong chiếc rương ở góc phòng, bà tìm cho đầy ắp hai hòm đồ, vài món còn là của hồi môn của bà năm xưa.
Bầu trời ló dạng, đến lúc chia tay.
Ta quỳ xuống dập đầu lạy lão thái quân.
Bà , phẩy tay : "Đi mau, mau."
Thanh Liên giúp đội mũ trùm đầu, mắt đỏ hoe : "Tỷ tỷ bảo trọng, lão thái quân hầu hạ ."
Tranh thủ trời còn sáng hẳn, tiểu công tử Kiều Thù đích cưỡi ngựa, hộ tống một chiếc kiệu rời khỏi phủ họ Kiều, cửa nhà họ Trần.
4
Gặp nữa, vẻ mặt của cha , vui mừng như hôm đó ở phủ họ Kiều.
Ông ho khan một tiếng, vẻ mặt lúng túng: "Con cứ ở tạm trong hậu viện , mấy ngày nay nhiều việc, con đừng đến vấn an ."
Nói xong, ông sang một phụ nữ mặt mày tím tái: "Chu tẩu, dẫn cô xuống ."
Ta ở trong hậu viện nửa tháng, Chu tẩu đúng giờ bưng cơm nước đến, nhưng cho phép bước khỏi hậu viện nửa bước.
Bà năng khéo léo, chỉ : "Lão gia căn dặn, hành tung của tiểu thư tạm thời giữ bí mật."
Trong lòng nghi hoặc ngày càng sâu, nhưng vẫn nhớ kỹ lời lão thái quân, trầm , nhẫn nại.
Một hôm, ngoài cửa sổ truyền đến hai giọng lanh lảnh.
Một : "Lão già mang về một con đàn bà. Đi, xem thử."
Người : "Nghe là a , gì mà dám gặp , giấu giếm ở đây."
Ta lập tức nhớ đến hai đứa em gái quỳ l.i.ế.m tro bếp năm đó, bất chấp sự kỳ lạ trong lời của họ, đẩy cửa sổ gọi: "Vân , Ngọc !"
Dưới ánh nắng thu, một thiếu nữ mặc áo xanh, một thiếu nữ mặc áo vàng ngỗng, tiếng đều sang .
Các nàng còn là những đứa trẻ gầy gò, ốm yếu năm nào, khuôn mặt tròn trịa, xinh như hai cây trúc xanh.
Thật , lập tức nhớ đến nương.
Nếu nương suối vàng , nhất định sẽ vui mừng.
Chỉ một thoáng sững sờ, mặc áo xanh quát : "Chết tiệt, ngươi là thứ gì, cũng dám gọi là ."
Người mặc áo vàng ngỗng liền : "Phải cho nó một bài học, Chu tẩu, tát miệng nó!"
Chu tẩu im nhúc nhích, hai họ lập tức nổi đóa.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/uyen-hoa/chuong-3.html.]
Cha đột nhiên xuất hiện.
Ông mệt mỏi day day trán, bảo Chu tẩu lui xuống, gọi hai phòng.
Ông chỉ : "Uyển Vân, Uyển Ngọc, đây là đại tỷ tỷ của các con, là tỷ tỷ ruột của các con, tên là Uyển Hòa."
Hai họ đồng thời sững sờ.
Uyển Vân : "Cha, cha đang đùa gì , mang một a về cướp vị trí đại tỷ của con ?"
Uyển Ngọc liếc nàng một cái đầy ẩn ý, : "Con cũng , cha bảo con nhận, con nhận là ."
Nàng giả vờ hành lễ.
Uyển Vân vội vàng kéo nàng : "Muội ngốc , nếu bên ngoài chúng một tỷ tỷ a , hôn sự của hai chúng còn gì nữa, cha còn đang chờ chúng mang vinh quang cho ông đấy."
Uyển Vân xong liền cha.
Cha vuốt râu, nghiêm mặt : "Đây là tỷ tỷ ruột của các con, năm đó nếu nó bán , thì ba chúng lấy bạc để vượt qua nạn đói, đợi đến ngày thi đỗ, thể vong ân bội nghĩa, hành lễ với tỷ tỷ ."
Uyển Ngọc nhanh miệng, lập tức : "Cha, trả bạc cho tỷ , bảo tỷ về, ?"
"Không ."
Cha bắt đầu nổi giận.
Uyển Vân mím môi, mà , dậm chân bỏ chạy.
Không lâu , truyền đến tiếng a gọi: "Không , lão gia, đại tiểu thư lấy lụa trắng, treo cổ tự tử!"
Cha , bỏ .
Uyển Ngọc trừng mắt một cái, cũng bỏ .
5
Đêm khuya hôm , cha đến.
Ông ngừng day trán, vẻ mặt bất lực: "Hai của con cứ đòi sống đòi chết, Uyển Ngọc đến giờ vẫn ăn uống gì, Uyển Vân canh chừng kỹ là treo cổ lên xà nhà, con thể ở nhà nữa."
"Cha cũng con chịu ủy khuất , sắp xếp cho con về quê cũ Trần Lưu quận, cha mua một căn nhà lớn ở đó, con là đại tiểu thư, cứ đến đó giúp cha quán xuyến , qua một thời gian nữa, đợi hai của con nghĩ thông suốt, cha sẽ đưa hai đứa nó về ."
Ta thất vọng, nghĩ đến việc thể trở về quê cũng , liền hỏi: "Mộ phần của nương ở ? Con nguyện ý về đó bầu bạn với nương. Cha cứ dẫn hai đến Kim Lăng ."
Cha qua loa : "Không là ở nghĩa trang tổ tiên nhà họ Trần , con về sẽ ở , giờ cũng tiện miêu tả cho con."