Tuyển tập truyện ngắn - Truyện Đời - Gánh Gồng Chiều Đứng Bóng

Cập nhật lúc: 2025-11-21 05:06:02
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thành phố , dẫu mang tên gọi kiêu sa đến mấy, vẫn bắt đầu ngày mới bằng nóng của than củi và mùi hăng nồng của hành phi. Gánh bún riêu cua của dì Tư Phụng nép ở một góc giao lộ quen thuộc, nơi dòng xe cộ hối hả rẽ nước, tạo nên một cơn lốc bụi mù mịt và vô cảm. Dì Phụng cần đồng hồ, dì chỉ cần cảm nhận độ nặng của quang gánh vai lúc bốn giờ sáng và màu lam mờ ảo của ánh đèn đường sắp tắt là đủ Đời bắt đầu đòi hỏi.

Dì Phụng còn trẻ, nhưng cũng già đến mức nghỉ ngơi. Ở cái tuổi ngũ tuần, đôi vai dì chai sần thành hình một chiếc móc áo, một minh chứng câm lặng cho những năm tháng mưu sinh nặng nhọc. Hai đầu gánh, một bên là nồi nước riêu đỏ ối, lấp lánh lớp mỡ cua gạch son, sôi lục bục như một trái tim nhiệt thành nhưng thầm kín. Bên là rổ rau, bún tươi, và chiếc hộp gỗ đựng tiền cũ kỹ, chứa đựng những đồng bạc lẻ hoen ố vì mồ hôi và khói bếp.

Nắng Sài Gòn buông xuống nhanh chóng và gay gắt, thường gọi là "nắng bóng". Khi ánh dương thẳng , đổ bóng chiếc nón lá của dì xuống tận gánh hàng, đó cũng là lúc sự cô độc của dì trở nên rõ ràng hơn cả. Giữa hàng trăm qua , một ai thực sự thấy dì. Họ chỉ thấy tô bún riêu, thấy màu đỏ bắt mắt của cà chua và mùi thơm mời gọi, chứ thấy đàn bà đang lặng im làn khói bếp mỏng manh.

Dì Phụng từng một cuộc đời khác, lấp lánh hơn. Dì là con gái rượu của một gia đình nghề kim ở chợ Bến Thành thời xưa, học nữ công gia chánh, thêu thùa may vá. biến cố gia đình, tất cả những hào nhoáng tan biến, chỉ còn công thức nấu bún riêu cua gia truyền, một kỹ năng mộc mạc và bền bỉ, trở thành chiếc phao cứu sinh suốt mấy chục năm.

Mỗi khuấy nồi riêu, dì thấy quá khứ như một thước phim chậm. Dì thấy chồng cũ, một đàn ông lãng t.ử và tài hoa, bỏ dì và con gái để theo đuổi những giấc mơ xa vời, những giấc mơ mà thực tại khắc nghiệt thể dung chứa. Dì hận, chỉ thấy buồn bã vì sự trọn vẹn của những lời thề non hẹn biển.

Ngọc Đinh Đang

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/tuyen-tap-truyen-ngan-truyen-doi/ganh-gong-chieu-dung-bong.html.]

Đứa con gái duy nhất của dì, giờ đây là sinh viên năm cuối đại học, với đôi mắt sáng ngời và một tương lai rộng mở, khác với cái góc phố tối tăm . Đó là niềm an ủi lớn nhất, cũng là gánh gồng vô hình nặng nhất vai dì. Mỗi bát bún bán , mỗi đồng tiền lẻ thu , đều là viên gạch xây nên con đường thoát ly cho con. Dì giữ cho một vẻ mặt dửng dưng, một sự cần mẫn mệt mỏi, để con bao giờ thấy những giọt nước mắt lặng thầm chảy khói bếp.

Buổi trưa, khách vãn dần. Dì nghỉ, quệt nhẹ giọt mồ hôi trán. Phố xá tạm thời lắng xuống, chỉ còn tiếng ve kêu râm ran như một lời than vãn dứt. Dì Phụng nồi nước riêu vơi nửa. Lửa tàn dần, nhưng ấm vẫn còn lưu . Sự hy sinh của dì là một sự kiện vĩ đại, mà là một chuỗi ngày đằng đẵng, lặp lặp những công việc tên.

Chiều dần buông. Dì bắt đầu thu dọn gánh. Quanh gánh bún riêu, mùi nước dùng thơm lành vẫn còn vương vấn, nhưng đôi vai dì, sự mệt mỏi của cả một ngày dài ngưng đọng . Gánh gồng chỉ là vật chất, mà còn là nỗi niềm, là kiếp . Dì Phụng đó, trong ánh chiều tà hắt hiu, gánh gồng, gánh gồng bởi chính định mệnh của .

Đời là thế. Nó phô trương bi kịch, mà chỉ âm thầm chất chứa trong từng thở, từng tiếng rao, và trong sự lặng im của đàn bà gánh hàng rong giữa phố thị.

 

Loading...