Chương 7 ---
Dù những ngày , mỗi tối đều chui giường Dì Phương, dì cũng đuổi , nhưng dì từng cho phép đổi cách gọi dì là "".
Vừa , ở cổng trường, khi dì là con gái của dì, trời đất ơi xúc động đến nhường nào.
“Được , , đánh trả cho mày , cũng coi là thiệt thòi.”
Dì Phương kéo khỏi lòng , vẻ mặt chút tự nhiên.
Sóng gió yên, sóng gió nổi lên.
Ngày hôm đúng là thứ Bảy, bà Từ, của Dì Phương, dẫn theo hai đứa trẻ nửa lớn nửa bé đến tận cửa.
Cha đẻ cờ b.ạ.c của Dì Phương c.h.ế.t nhiều năm , con trai của ông cũng nghiện cờ bạc, cuộc sống rối như mớ bòng bong.
Kể từ khi Dì Phương cưu mang , bà Từ đến hai .
Lời của bà đều là để Dì Phương đuổi . Lần nào bà cũng Dì Phương mắng cho cút về.
Bà Từ cửa mắng Dì Phương là thiếu não.
“Mày tiền rảnh rỗi mà nuôi con khác, còn là con nhỏ tiện nhân đó. Nó thể nuôi mày lúc về già chắc? Mày thần kinh ? Có tiền đó thà để cho cháu trai mày còn hơn… Con nhỏ tiện nhân nổi tiếng là tay chân sạch sẽ, sớm muộn gì cũng trộm hết đồ đạc nhà mày, lúc đó mày cũng chẳng ai thương…”
Dì Phương lôi con d.a.o mổ lợn lâu dùng, chỉ bà Từ bảo bà cút .
“Mày tư cách quản tao, mày xứng! Tao chúng mày bán hết đến khác, giờ còn bám tao mà hút m.á.u , chúng mày là cái thá gì?”
Dì lôi một đứa bé trai tám chín tuổi trong đó , như c.h.é.m nó.
“Ta cảnh cáo bà cháu mày, nếu còn dám bén mảng đến đây, sẽ thịt hai đứa ranh con , dù cũng từng g.i.ế.c .”
Bà Từ và đứa trẻ sợ đến tái mặt, mấy bà cháu vội vàng chạy trốn.
Từ đó về , họ bao giờ dám bén mảng đến nhà họ Tưởng nữa.
Sau khi bà Từ và đám bỏ , Dì Phương đỏ mắt ngưỡng cửa sân hút thuốc.
Khoảnh khắc đó, chợt cảm giác đồng bệnh tương liên.
Cha Dì Phương yêu dì, cha cũng .
đến bên cạnh Dì Phương, nhẹ nhàng gục lên đầu gối dì.
hứa với dì rằng khi lớn lên, kiếm tiền sẽ mua cho dì căn nhà thật lớn, sẽ nuôi dì cho đến khi dì trăm tuổi bạc đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/tuong-trieu-duong/chuong-9.html.]
Dì Phương dập tắt điếu thuốc, đến chảy cả nước mắt, lẩm bẩm:
“Con nhóc , chỉ dỗ thôi. thích .”
Năm , lên lớp, trực tiếp học lớp ba.
Rời khỏi nhà họ Chu, dường như đột nhiên thông suốt.
Việc học của tiến bộ vượt bậc, giấy khen dán đầy tường nhà.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Sau vụ xung đột ở cổng trường, hai chị em nhà họ Chu điều hơn, dám giở trò vặt nữa. Thỉnh thoảng gặp vợ chồng nhà họ Chu, cũng chỉ coi như lạ.
Năm học cấp hai, chẩn đoán mắc bệnh tim bẩm sinh, cần phẫu thuật bắc cầu.
Thành phố nhỏ điều kiện, đến tỉnh lỵ, cần một khoản tiền lớn.
Cuộc sống mới yên , dường như một nữa đẩy trở về điểm xuất phát.
Để gom đủ tiền phẫu thuật cho , Dì Phương ngày nào cũng sớm về khuya, tiều tụy trông thấy.
Sau khi ruột chuyện, bà cố tình đến nhà khi Dì Phương vắng nhà, những lời châm chọc .
“Tao mày là cái chổi, cái thứ chuyên khổ khác, may mà năm xưa cắt đứt quan hệ với mày, nếu cái nhà của tao cũng vì mày mà tan nát hết !
“Mày đúng là đồ tiện nhân trời sinh, còn tưởng theo con nhỏ họ Tưởng thì sẽ ngày ? Không ngờ đúng , trời cũng chẳng thèm dung thứ, đồ tiện nhân tự trời thu!
“Mày tưởng con nhỏ họ Tưởng là chắc? Nó chỉ chờ nuôi mày lớn để bán lấy tiền thôi. Mày xem bây giờ, nó còn thèm quan tâm đến mày .”
Lời bà câu nào cũng ác độc hơn câu nào, mặt đầy vẻ hả hê.
“Kẻ tiện nhất chẳng là bà ? Cút về nơi bà bò .”
cãi cọ với thị , liền đuổi thị ngoài.
Đến tối, khi Dì Phương trở về, bình tĩnh với dì là phẫu thuật nữa.
Dì Phương hy sinh quá nhiều vì , gánh nặng cho dì, sống thêm những năm , mãn nguyện .
đưa ý kiến , Dì Phương, từng động tay động chân với , đầu tiên đánh .
Dì hai mắt ngấn lệ, chỉ lớn tiếng .
“Nói chữa là chữa ? Vậy những năm nay tiền tiêu lên mày chẳng đổ sông đổ biển hết ? Mày mơ quá đấy!
“Tiền của tiêu đều nhớ, mày chỉ sống mới trả …”