Tuệ Tuệ Trường Ninh - Trọng sinh 1
Cập nhật lúc: 2025-04-23 09:18:25
Lượt xem: 5,186
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi cơn mưa lất phất bắt đầu rơi, Cố phủ cũng đã treo lên những dải vải trắng.
Một thứ nữ của Cố gia đã qua đời, c.h.ế.t vì phong hàn, lúc c.h.ế.t vừa đến tuổi cập kê, còn đang độ thanh xuân rực rỡ.
Thẩm Tiểu tướng quân trở về sau đó ba ngày, không ngủ không nghỉ, thúc ngựa đến c.h.ế.t hai con, đến ngày đưa tang thì ngã gục thẳng trước linh cữu.
“Cửu Tư ca ca, huynh vào phủ nghỉ ngơi trước có được không? Tuệ Tuệ đã đi rồi, huynh phải biết quý trọng sức khỏe mà…”
“Tuệ Tuệ c.h.ế.t thế nào? Khi ta đi Bắc Cương, nàng vẫn còn khỏe mạnh, sao chưa đến một tháng đã nhiễm bệnh qua đời?”
“Cố Niệm Ninh, có phải ngươi đã bắt nạt nàng ấy không?”
Chàng tránh khỏi sự đỡ đần của Cố Niệm Ninh, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Cố Niệm Ninh.
“Thẩm Cửu Tư, ta có thể kiêu căng, có thể vô lý, nhưng đừng gán những chuyện dơ bẩn như thế lên người ta.” Cố Niệm Ninh thản nhiên thu tay về, xoay người nhìn sang chỗ khác, đầu vẫn ngẩng cao đầy kiêu hãnh, nhưng ánh mắt không dám nhìn về phía Thẩm Cửu Tư lại ẩn chứa vô vàn cô đơn.
“Xin lỗi, là ta đã quá kích động. Nhưng chuyện này ta sẽ không bỏ qua, hy vọng ngươi thực sự trong sạch.”
“Ngươi muốn điều tra rõ sao? Thẩm Cửu Tư, ngươi với Cố Tuệ Ninh có quan hệ gì chứ? Nàng ta có đáng để ngươi như vậy không…”
“Nàng ấy là thê tử mà ta sẽ cưới về sau năm mới!”
“Ngươi hỏi ta với nàng là quan hệ gì à?” Thẩm Cửu Tư bỗng bật cười, “Ba lễ trà, sáu lễ hỏi, danh chính ngôn thuận, chính thê duy nhất của Thẩm Cửu Tư.”
“Như vậy đã đủ chưa?”
Giọng nói dứt khoát vang lên, mang theo sự nóng bỏng và quyết liệt của một thiếu niên.
Nửa câu nói còn dang dở của Cố Niệm Ninh lập tức nghẹn lại trong cổ họng, mắt bỗng dưng đỏ hoe.
Ba lễ trà, sáu lễ hỏi, danh chính ngôn thuận — vậy còn nàng, nàng là gì đây?
1.
Khi ta tỉnh lại, lá cờ trắng của Cố gia đã treo lên suốt nửa tháng rồi.
Nhìn vào gương đồng, ta cảm thấy có chút mơ hồ.
Khi nữ nhi của Cố gia, Cố Tuệ Ninh, mở mắt lần nữa, ta đã biến thành một bé gái mồ côi ở vùng ngoại ô.
Và bé gái mồ côi này lại giống ta đến chín phần.
Nhưng chính xác hơn, bây giờ ta không còn là Cố Tuệ Ninh năm mười lăm tuổi vừa mới chết.
Cố Tuệ Ninh, người qua đời vào năm Chính An thứ chín, đã trở về năm Cảnh Nguyên thứ 35, vào năm mà Thẩm Cửu Tư nói muốn cưới ta.
Đó cũng là năm trước khi ta gả vào Đông Cung.
Giống như một giấc mơ, trong giấc mơ của kiếp trước, Thẩm Cửu Tư c.h.ế.t ở Bắc Cương, còn ta bị ép thay thế Cố Niệm Ninh để gả cho Thái tử Tiêu Yến Hành, rồi mất con, mất bằng hữu, và mất cả mạng sống.
Những người ta yêu quý lần lượt rời bỏ ta, và ta chỉ có thể cô độc, tỉnh táo sống trong cung điện cho đến khi sinh mệnh kết thúc.
Đó quả là những ngày tháng tăm tối.
Nhưng ta đã quay lại.
Kiếp này, nữ nhi Cố gia Cố Tuệ Ninh đã chết, không còn ai có thể ép nàng vào cung nữa.
Bây giờ chỉ còn bé gái mồ côi Tuệ Tuệ, không còn trách nhiệm hay xiềng xích nào, nàng chỉ mong được gặp một người, một vị cố nhân đã lâu không gặp.
“Xin báo cho Thẩm Tiểu tướng quân một tiếng, nói rằng Tuệ Tuệ muốn gặp ngài ấy.”
Trong lúc đứng đợi ngoài phủ, ta cảm thấy vừa mong đợi lại vừa lo lắng, tay ta nắm chặt vạt áo, trái tim đập thình thịch.
“Tuệ Tuệ?”
Một giọng nói đầy bất ngờ, pha lẫn niềm vui vang lên.
Đôi mắt ta dâng lên những gợn sóng, trong làn mơ hồ chỉ thấy một nam nhân mặc áo trắng đang tiến về phía ta. Chàng ấy đứng ngược sáng, nửa khuôn mặt bị che khuất trong bóng tối, không thể nhìn rõ, nhưng ta biết đó chính là chàng, Thẩm Cửu Tư của ta.
Với đôi mắt nhắm nghiền, ta bị chàng ấy ôm chặt vào lòng, cảm nhận được hơi ấm từ lồng n.g.ự.c thiếu niên và nhịp đập chân thành của trái tim.
“Tuệ Tuệ, ta nhớ nàng lắm, ta luôn mong được gặp lại nàng một lần nữa. Người ta nói trong mơ sẽ gặp được người mình nhớ nhất, nhưng nàng lại không chịu đến trong giấc mơ của ta…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/tue-tue-truong-ninh-ycnh/trong-sinh-1.html.]
“Nàng đi cùng ta nhé, nếu hai người nắm tay nhau qua cầu Nại Hà, thì kiếp sau sẽ là duyên phận trời định. Tuệ Tuệ, cùng ta bước qua địa ngục, chúng ta cũng coi như là phu thê đã lễ bái trời đất rồi…”
Ánh mắt chàng đẫm đỏ, giọng nói khàn đặc.
Tiểu tướng quân của ta thực ra không tin vào thần linh, chàng ấy giành được danh tiếng từ chiến trường, không biết đã mang bao nhiêu sinh mạng, mỗi lần ra trận ta đều phải cầu an. Nhưng chàng ấy lại cười nói, nếu thật sự có thần phật, thì Diêm Vương đã lấy mạng của chàng ấy từ lâu rồi, mạng sống của chàng ấy do chính chàng ấy nắm giữ. Nhưng giờ đây, vì ta, chàng ấy lại sẵn sàng tin vào những lời này.
“Thẩm Cửu Tư, ta cũng nhớ chàng, nhớ chàng rất nhiều.”
Ta vòng tay quanh eo chàng, nhón chân nhẹ nhàng tiến lại gần môi chàng, rồi khẽ chạm một cái.
“Giờ chàng còn cho rằng ta là ma nữa không?”
Chàng bỗng nhiên cười: “Tuệ Tuệ.”
“Hửm?”
Chưa kịp phản ứng, bàn tay rộng lớn của chàng đã khẽ nắm lấy gáy ta, chàng cúi xuống hôn lên môi ta. Lúc đầu nhẹ nhàng kiềm chế, như đang dò xét, sau đó càng sâu, mang theo sự bá đạo rõ rệt. Ta nhắm mắt, để chàng chiếm lĩnh môi lưỡi ta, như thể chàng đang công thành chiếm đất.
Các phép tắc thế gian đã trở thành mây khói, không còn quan trọng bằng người trước mắt.
Tình yêu lớn nhất chính là mất rồi lại có, thiếu niên hôn lên tiểu cô nương đã c.h.ế.t rồi sống lại của mình, đầy thành kính, một ngày dài như ba thu, như thể đã lâu lắm không gặp.
Tiểu cô nương đáp lại nồng nhiệt, đó là nỗi nhớ qua sinh tử, là mong mỏi suốt mười hai năm.
Nàng từ năm Chính An thứ chín trở lại, để tìm kiếm tiểu tướng quân của mình.
2.
“Thật ra ta đã bị bệnh một trận, sau khi khỏi ta mới phát hiện mình ở ngoài ô và đã biến thành hình dạng của một người khác. Đó là tất cả những gì ta biết. Chàng tin hay không tin? Nếu chàng sợ ta biến thành yêu quái quái vật nào đó sẽ hại tính mạng chàng, thì cứ nói ra, ta nhất định sẽ không làm phiền chàng.”
“Tin chứ, Tuệ Tuệ nhà ta có thể ngồi ngay trước mặt ta mà vẫn khỏe mạnh là chuyện may mắn lớn, dù là yêu quái hay quái vật gì đi nữa, ta cũng chấp nhận, chỉ cầu Tuệ Tuệ đừng để những nam nhân khác hút tinh khí của nàng, nam nhân của nàng khỏe mạnh, ngày ba lần không vấn đề gì.”
Hạt Dẻ Rang Đường
“Chàng, lại bắt đầu không đứng đắn rồi.” Ta trừng mắt nhìn chàng, nghĩ lại cảnh vừa rồi, đôi má đã đỏ bừng.
“Được rồi Tuệ Tuệ, hôn rồi hôn rồi, ngọc bội cũng nhận rồi, túi thơm đã thêu rồi, chuyện sớm muộn thôi, có gì phải ngại ngùng.” Chàng cúi người ôm lấy ta, khẽ thổi hơi vào tai ta.
Nhắc đến ngọc bội, ta đẩy anh ra mạnh: “Ngọc bội còn ở Cố phủ mà.”
Kiếp trước, Thẩm Cửu Tư đã tặng cho ta ngọc bội truyền gia của Thẩm gia, tiếc là sau khi ta gả vào Đông Cung, ta đã nhờ người trả lại cho chàng ấy, nhưng giờ đây mọi thứ vẫn chưa xảy ra, ngọc bội đương nhiên đang ở trong phòng ta.
Nghe đến Cố phủ, Thẩm Cửu Tư trở lại bình tĩnh: “Tuệ Tuệ, sao nàng lại bị cảm lạnh? Có phải Cố Niệm Ninh bắt nạt nàng rồi không?”
Ta lắc đầu: “Tỷ ấy mặc dù kiêu ngạo, nhưng không đến mức có ác ý như vậy. Cảm lạnh lần này là do ta bất cẩn bị lạnh, không ngờ lại kéo dài như thế.”
Kiếp trước cũng có chuyện như vậy, nhưng lần đó ta khỏi nhanh, nhìn Thẩm Cửu Tư ở Bắc Cương dẫn quân, ta không muốn chàng phân tâm nên không nói cho chàng biết, nhưng kiếp này lại có chút khác biệt, ta vì cơn cảm lạnh này mà chết.
Nhưng cũng vì tai qua nạn khỏi, ta không còn là nữ nhi của Cố gia nữa, nếu sau này có chỉ dụ từ cung, ta cũng không cần phải thay thế Cố Niệm Ninh gả vào Đông Cung.
“Vậy còn Cố phủ?” Thẩm Cửu Tư liếc nhìn sắc mặt ta, do dự lên tiếng.
“Ta không muốn họ biết, cứ coi như Cố Tuệ Ninh đã c.h.ế.t rồi đi, chỉ là ta vẫn còn lo lắng cho Linh An.” Ta thở dài, những ân tình nuôi dưỡng những năm qua, kiếp trước ta đã dùng mạng sống để trả lại, kiếp này thì không còn nợ nữa.
“Về Linh An nàng cứ yên tâm, dù sao ta cũng là biểu ca của hắn, giúp đỡ một chút không khó đâu. Nếu nàng muốn, chọn thời điểm thích hợp nói với đệ ấy, sau khi chúng ta thành thân, tìm lý do để đệ ấy nhận nàng làm tỷ tỷ.”
“Nhưng hiện tại ta chỉ là một bé gái mồ côi, phụ mẫu chàng có đồng ý ta gả cho chàng không?” Thứ nữ của Cố gia còn chưa xứng, huống chi là nữ nhi nhà nông.
Ánh mắt chàng bỗng sáng lên, như muốn được thưởng: “Tuệ Tuệ, chuyện này ta đã nghĩ từ lâu rồi. Lúc nàng còn ở Cố phủ, ta sợ nàng gả vào sẽ bị người ta đàm tiếu, nên ta đã thương lượng với lão thái quân Ngô gia từ sớm. Bà ấy nhận nàng làm nghĩa nữ, thật sự coi nàng là người trong gia đình. Vị phu nhân toàn phúc này có con cái đủ đầy, vợ chồng hòa thuận, chúng ta cũng có thể nhờ vào chút phúc khí của bà ấy.”
Ta mở to mắt, sao chàng lại biết nhiều thế: “Chàng biết nhiều như vậy, chẳng lẽ đã âm thầm thành thân ở Bắc Cương rồi sao?” Nói xong câu này, ta bỗng giật mình, trong lòng có chút khó chịu. Không phải sao, kiếp trước Cửu Tư đã thành thân với Cố Niệm Ninh ở Bắc Cương, phụ thân còn đặc biệt xin từ chức để định cư ở Bắc Cương, xem Cố Niệm Ninh thành thân. Ngừng lại một chút, ta lại nhớ ra đó là chuyện sau khi ta gả vào Đông Cung, là ta đã vi phạm lời hứa trước, không đợi được chàng ấy cầu hôn mà đã lên kiệu hoa của hoàng thất, ta đâu thể trách chàng ấy.
Có lẽ thấy sắc mặt ta không ổn, chàng vội vã nói: “Không phải đâu, Tuệ Tuệ, nàng hiểu lầm rồi, tất cả đều là ta nghe được từ mấy bằng hữu trong quân, ta chỉ muốn chuẩn bị sớm thôi, nếu không làm vậy thì nàng không vừa lòng, nếu nàng không gả cho ta thì sao?”
Chàng làm vẻ mặt tội nghiệp nhìn ta, ta giả vờ không thấy, cố ý hỏi: “Lão thái quân Ngô gia là công chúa, sao chàng có thể xin bà ấy giúp đỡ?”
Chàng cười đắc ý: “Lão thái quân vốn đã hiền hậu, cộng thêm ta đã cứu cháu trai bà ấy, bà ấy làm sao có lý do không đồng ý?”
“Chàng cũng tính toán chu đáo lắm, nếu ta không gả, chẳng phải là uổng công chàng sao.” Ta cười nói, nhưng trong cổ họng lại có một nỗi chua xót.
Thì ra chàng đã chuẩn bị tất cả cho ta mà ta không hề hay biết. Kiếp trước, liệu chàng cũng đã nghĩ như vậy không? Tiếc là chàng chưa kịp nói cho ta nghe, thật tiếc là ta còn nợ chàng một đám cưới.
“Tuệ Tuệ không đồng ý cũng không sao, ta sẽ đến Cố phủ để lấy lại ngọc bội, đêm nay lại cầu xin nàng một lần nữa.”
Nói xong, chàng ấy quay người định đi ra ngoài.
Ta nén nỗi chua xót, cố gắng nặn ra một nụ cười: “Tối nay ta sẽ đi cùng chàng, lén lút, chúng ta cùng làm trộm một lần.”