, kinh ngạc vui mừng : “Anh Vân Đồ, ở đây?”
Dương Vân Đồ cách đống thóc một chút.
Chắc hẳn mới tập thể dục qua đây, trán còn ướt đẫm mồ hôi.
Lúc Vân Đồ thở hổn hển : “Anh mới cha hai ngày đến nhà cầu hôn chị của em, trốn khỏi nhà của , đến gặp chị em.”
Vân Đồ mới chạy khỏi nhà ?
rõ ràng tìm khắp một lượt quanh nhà cũng chẳng tìm thấy cả.
Trong lòng mặc dù bối rối nhưng cũng để ý nhiều đến thế, vội vàng : “Anh Vân Đồ, em đem chị nhốt hầm đất, chị sắp ch/ết vì đói .”
Nhân lúc trời tối, đưa Vân Đồ đến gặp chị .
“Vân Đồ!”
Khoảnh khắc cửa hầm đất mở , chị yếu ớt mở mắt, lệ tuôn đầm đìa: “Vân Đồ, em thế nào cũng đến tìm em mà.”
Dương Vân Đồ đau lòng vô cùng, vội vã lao tới, ôm chặt lấy chị của : “Tiểu Thuần, đưa em , đêm nay sẽ đưa em rời khỏi cái thôn phong kiến cổ hủ đáng sợ !”
“Chúng chạy .” Chị nước mắt đầm đìa, tuyệt vọng : “Sức em yếu đuối, hai bước chẳng thở nổi, mang em .”
Chị đột nhiên vòng tay qua cổ Dương Vân Đồ, hôn lên môi : “Vân Đồ, … …”
Dương Vân Đồ ho khan mấy tiếng: “Đợi chút.”
Chị liếc một cái: “Em gái ngoan, em ngoài một chút ?”
vội vã khỏi hầm.
Lúc rời , thấy tiếng chị cố ý hạ giọng, ngượng ngùng : “Vân Đồ, … Hãy em ở đây .”
Giọng của chị nhỏ, mơ hồ.
thể rõ.
Không bao lâu, từ trong hầm đất truyền tiếng hét đau đớn kìm chế của chị .
m thanh so với tiếng hét của Tiểu Chi lúc ở đống thóc cũng khác là bao.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/tuc-khau-mieng/chuong-3.html.]
Lẽ nào trong hầm đất cũng côn trùng độc hại.
Lần mơ hồ cảm thấy nguyên nhân lẽ do côn trùng.
Mà là… Dương Vân Đồ.
muộn màng chợt nhận rằng chị và Dương Vân Đồ đang điều gì đó xa.
Không!
Chuyện tuyệt đối !
Thôn dân đặc biệt xem trọng sự trinh bạch của phụ nữ.
Con gái nếu vấy bẩn khi thành hôn sẽ nhốt lồng heo, dìm xuống nước!
lo lắng vô cùng, nhịn bèn gõ cửa, nhắc nhở chị chớ điều gì dại dột.
Chị tiếng gọi cửa.
Dương Vân Đồ thấy, thở dài, : “Tiểu Thuần, đừng như , hại em.”
Chị tủi vô cùng: “Vân Đồ, miệng của em nhỏ nhất trong làng, đều ai lấy em nhất định sẽ phúc, lẽ nào… Lẽ nào thích em ?”
Dương Vân Đồ dịu dàng kiên nhẫn giải thích: “Tiểu Thuần, vô cùng yêu em, nhưng em theo cách . Nếu em thất khi kết hôn, em nhất định sẽ ch/ết mất.”
Chị thành tiếng: “Nếu ở bên , em cũng sẽ ch/ết.”
Lúc đẩy cửa bước chỉ thấy Dương Vân Đồ đang ôm chặt lấy chị của , hề bất kỳ hành động vượt quá giới hạn nào nữa.
Hóa Vân Đồ quả thực là bậc chính nhân quân tử.
Chị gái đả kích lớn, màng đến sự mặt của , nước mắt đầm đìa như thác nước chảy : “Vân Đồ, lẽ nào thực sự để em trở thành kế của ?”
Sắc mặt Dương Vân Đồ vô cùng khó coi, càng ôm chặt lấy chị của , chịu buông tay, : “Tiểu Thuần, 12 giờ đêm mai chúng gặp ở cổng thôn, sẽ mang em rời !”
Chị đau đớn lắc đầu: “Trong thôn nơi nơi đều là đường núi, em mấy bước chẳng còn chút sức lực nào, chẳng mấy chốc sẽ trong thôn bắt …”
“Không!”
Dương Vân Đồ vươn tay che kín miệng chị , từng chữ từng câu một : “Em sẽ cõng em . Tiểu Thuần, bất kể thế nào, cũng nhất định mang em rời khỏi đây!”