TUA ĐỎ VÀ SƯƠNG SÁNG - 7 - 13
Cập nhật lúc: 2024-07-18 03:41:22
Lượt xem: 76
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
7.
Ta quay lại đại điện.
Cũng may bầu không khí chưa tới mức giương cung bạt kiếm như ta tưởng tượng.
Hạ Đai Bảo không dùng trường thương xiên Thôi Nhượng Trần.
Bây giờ chàng đã là Hoàng Đế, càng lúc càng chín chắn nhưng vẫn rất quan tâm tới tương lai phát triển của thần tử:
“Nghe nói Thôi khanh thích ăn vải? Vậy cô điều khanh đi Lĩnh Nam trồng vải, khanh thấy thế nào?”
Ta: “...”
Thôi Nhượng Trần còn chưa trả lời, chàng đã đổi ý:
“Được rồi, khanh đi Bắc Man một chuyến trước đi, tìm A Anh về cho cô.”
Xưa nay Thôi Nhượng Trần là người chuyện nào ra chuyện nấy, huynh ấy cũng không vội lĩnh chỉ ngay, trái lại, huynh ấy nhíu mày, sửa lại lời từ sai sót của Hạ Đại Bảo.
“Sau khi bị thu phục, Bắc Man đã đổi tên thành quận Bắc, bệ hạ nên chú ý cách dùng từ.”
“Hơn nữa…” Huynh ấy chần chừ một lát rồi vẫn nói:
“Chiêu Dương Công chúa, đã không còn tại thế nữa rồi.”
Giây phút chân tướng đã giấu diếm bấy lâu bị vạch trần, trái tim ta thắt lại.
Hạ Đại Bảo lại thư thả như mây như gió, tựa chẳng hề để cái c.h.ế.t của ta trong lòng.
“À, ta biết.”
Hả?
Hạ Đại Bảo!
Chàng phản ứng thế này là thế nào!
Nếu chẳng vì chàng không nghe được tiếng của hồn ma, chắc chắn giờ ta đã chạy qua chất vấn chàng rồi!
Cũng may còn có Thôi Nhượng Trần ở đây thay cho tiếng lòng ta, hỏi điều ta muốn hỏi:
“Bệ hạ không đau lòng vì nàng sao?”
Hạ Đại Bảo nóng nảy phất tay áo:
“Ngươi đừng có nhiều chuyện như đàn bà thế, đau lòng gì mà đau lòng? Giờ là lúc để đau lòng à? Không tìm thấy t.h.i t.h.ể của A Anh, ta không vội đón nàng về nhà, lại đi vội khóc tang cho nàng? Ngươi chẳng khác nào tên vô dụng! Ăn nói linh tinh!”
Ta bật cười.
8.
Nhưng, Hạ Đại Bảo à.
Gia Luật Tu hận ta lắm, sao hắn để ta toàn thây đây?
9.
Sau khi rời khỏi Hạ Đại Bảo, ta trở thành tiểu thiếp thứ chín của Gia Luật Tu.
Của hồi môn của ta là bản đồ bày bố binh lực phòng thủ trấn Thanh, là ta trộm được.
Trấn Thanh Hạ Đại Bảo cửu tử nhất sinh, liều mạnh giữ được lại bị ta chắp tay dâng lên như bỡn.
Nếu để chàng biết chuyện này, hẳn chàng sẽ giận lắm?
Nhưng ta chẳng kịp cân nhắc nhiều đến vậy.
Gia Luật Tu là kẻ thâm độc ngang ngược, hắn cưới ta chỉ vì muốn sỉ nhục vương thất Nam Đường.
Ngày ngày hắn coi tra tấn ta là thú vui, khi phát điên, hắn sẽ dùng sáp nến nóng bỏng nhỏ lên người ta vẽ tranh, sẽ chỉ cho ta mặc một tấm áo mỏng tang rồi bắt ta quỳ trên nền tuyết kéo xe trượt cho hắn.
Hắn sẽ vô cớ cắt thức ăn cắt nước uống của ta, ép ta phải giành ăn với chó, rồi đột ngột nhấn đầu ta vào máng nước, thưởng thức bộ dạng thảm hại, nước mắt nước mũi giàn dụa vẫn phải vẫy đuôi nịnh nọt hắn của ta.
Hắn cười ha hả:
“Công Chúa Nam Đường gì chứ? Còn chẳng bằng một con chó!”
Hắn siết chặt cổ ta, khiến ta buộc phải ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn.
Dù đang cười nhưng đáy mắt hắn chẳng có bao ấm áp, hắn nhìn ta chằm chằm, như nhìn một vật chết.
Gia Luật Tu hỏi ta:
“Nhưng chẳng hay, Công Chúa có phải một con ch.ó biết cắn không?”
Ta không thở nổi, mắt ta tối dần, giọng nói đứt quãng, nghe càng yếu đuối càng đáng thương hơn:
“Nô là… chó của một mình Tướng quân.”
Có lẽ câu trả lời của ta đã lấy lòng Gia Luật Tu, hắn cũng không g.i.ế.c ta ngay ngày hôm đó.
Cũng có lẽ vì hắn thật sự quá tự phụ.
Như khi rất nhiều mưu thần đã khuyên hắn nên diệt cỏ phải diệt tận gốc, không được để lại hậu họa, nhưng hắn đáp:
“Một con đàn bà mà thôi, làm ra sóng gió gì được?”
Gia Luật Tu không biết, “Anh” trong Thời Anh, là “Anh” trong “Triệu khách mạn hồ anh, Ngô câu sương tuyết minh”.
Ta muốn lật trời Bắc Man.
10.
Sau khi Thôi Nhượng Trần đi, đại điện tự nhiên vắng vẻ vô cùng.
Hạ Đại Bảo ngồi ngẩn người sau bàn.
Chàng vẫn chưa quen làm Hoàng Đế, bên cạnh chẳng có người hầu kẻ hạ, ấm trà rỗng cũng không thấy được rót thêm.
Phải rồi, chàng không thích uống trà nóng.
Chàng thích nước suối trong vắt nơi núi non hơn, chẳng cần trà cụ, vốc một vốc nước suối lên uống đã đủ vừa lòng thỏa ý.
Tui là Tree, chúc mọi người đọc truyện vô tri, hí hí~
Khi ấy, nhìn thấy ta, chàng thường giơ hai tay lên “đầu hàng”:
“Được được được rồi, ta lại sai rồi. Ta không được lịch sự như người Hoàng thất các nàng, nhưng mà…”
Chàng quay người, lấy ra trà cụ cùng lá trà mới tinh như ảo thuật:
“Ta chuẩn bị cho nàng đây. Có muốn thử chút không? Ta cố ý hỏi mua của thương nhân phía nam tới, nghe nói đây là trà mới trước tiết Cốc Vũ* năm nay đấy.”
*Tiết Cốc Vũ: một trong 24 tiết khí, thường bắt đầu vào khoảng ngày 19 hay 20 tháng 4 dương lịch, khi Mặt Trời ở xích kinh 30°.
Đấy không phải trà mới, là trà cũ, uống có vị chát, còn mang chút mùi ẩm mốc, không ngon lắm.
Ta giận chàng dễ bị lừa.
Nhưng nhìn thấy chàng, buồn giận gì cũng tiêu tan hết.
“A Anh, ngon không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/tua-do-va-suong-sang/7-13.html.]
“Ngon.”
“Vậy lần sau ta lại mua cho nàng! Đắt cỡ nào cũng mua! Đồ A Anh nhà ta thích, dù có là mặt trăng ta cũng phải hái xuống cho nàng!”
Chàng vốn là người tự do như vậy, đi tới bước đường ngày hôm nay, tất cả đều vì phải chịu đựng ta.
Ta thở dài, vừa định tới gần chàng, lại chợt dừng bước.
Hạ Đại Bảo đang khóc.
Nước mắt của chàng chẳng có âm thanh, từng giọt từng giọt rơi nghiêng vào vạt áo.
“A Anh, ta rất nhớ nàng.”
Ta nghe thấy chàng cất giọng, gân xanh trên mu bàn tay gồ lên, đè nén nỗi nghẹn ngào, âm tiết vụn vỡ tựa như sao băng vụt qua rồi biến mất.
Ta chẳng thể chạm tới.
“Nàng đừng bỏ lại ta một mình.”
Chàng nói.
11.
Cửa điện lần nữa bị người ta mở ra, người tới bất ngờ trông thấy sự yếu đuối của Hạ Đại Bảo trong phòng rõ mồn một dưới ánh nắng.
Mắt Hạ Đại Bảo hãy còn đỏ, giọng chàng cũng khàn khàn.
Chàng ngước mắt, nhìn về phía người tới:
“Thôi Nhượng Trần, tốt nhất ngươi nên có việc.”
12.
Thôi Nhượng Trần đi rồi quay lại, là vì muốn giới thiệu cho Hạ Đại Bảo một vị phương sĩ*.
*Phương sĩ: những người thích luận đàm về thuyết thần tiên, hoặc về những phương thuật kì lạ như tu luyện thành tiên, thuốc trường sinh… (theo Cổng Thông tin Phật giáo Việt Nam).
“Từng nghe Hán Vũ Đế dùng rối bóng chiêu hồn Lý phu nhân. Môn đệ, khách nương nhờ Thôi thị Thanh Hà đông đảo, trong đó có một người là hậu duệ của phương sĩ năm đó chiêu hồn cho Hán Vũ Đế, thần có thể dẫn người này đến cho bệ hạ.”
Ta cùng Hạ Đại Bảo theo nhau tới gần huynh ấy.
“Chiêu hồn?”
“Bệ hạ có muốn thử một lần chăng?”
“Đương nhiên muốn thử! Đừng nói tới chiêu hồn, dù có bảo ông đây xuống Địa phủ để đổi A Anh về, ông đây cũng tuyệt không hai lời!”
Thôi Nhượng Trần ho nhẹ một tiếng, Hạ Đại Bảo lập tức chột dạ sờ mũi:
“À thì, cô, ý của cô là… Nếu Thôi khanh hoàn thành được việc này, chuyện đi Lĩnh Nam trồng vải có thể cho người khác đi làm.”
Chàng vui mừng nhướng mày, ngẩng đầu, nghịch vạt áo mình trước mặt Thôi Nhượng Trần.
Giọng điệu ba phần hững hờ bảy phần ra vẻ:
“Thiếu phó Thôi thấy bộ quần áo này của cô thế nào?”
Thôi Nhượng Trần không rõ chàng lại ra vẻ làm gì, chỉ đành cẩn thận đáp:
“Đẹp.”
“Cô cảm thấy không được. A Anh nói cô hợp mặc màu son, tôn khí sắc, khí sắc đấy hiểu không? Được rồi, chưa vợ như khanh sao hiểu được cái này? Không giống ta, người có vợ thương!”
Hạ Đại Bảo lố lăng phủi góc áo:
“Tới lúc đó gặp A Anh, ta phải mặc quần áo màu son.”
Thôi Nhượng Trần: “...”
Ta: “...”
13.
Thôi Nhượng Trần hẳn đang nghi ngờ mắt thẩm mỹ của ta.
Ta hiểu.
Bởi vì ta cũng thường xuyên tự giận mình sao lại nhìn trúng một tên ngốc.
Ngày ấy, khi quan hệ giữa ta và Hạ Đại Bảo hòa thuận hơn, đã là chuyện của nửa năm sau khi thành thân.
Gần sang năm mới, ta theo tập tục xưa trong cung, cắt giấy, tỉa hoa, treo đèn lồng, dán câu đối.
Lúc ra ngoài chọn mua đồ Tết, thấy một kẻ lang thang lôi thôi lếch thếch nhìn cửa lớn nhà ta chằm chằm, ta bèn gọi tỳ nữ cho hắn mấy lượng bạc rồi đuổi đi, gần sang năm mới rồi, hắn cũng sống không dễ gì.
Tỳ nữ “ài” một tiếng, luôn miệng khen ta:
“Phu nhân tốt thật đấy!”
Sau đó khấp khởi chạy tới trước mặt kẻ lang thang, nhét bạc vào tay hắn.
Lúc quay về, tỳ nữ còn kể lại với ta:
“Cái tên lang thang này lạ lắm ạ, em cho hắn bạc, hắn lại không thèm, cứ khăng khăng rằng mình không thiếu tiền, còn hỏi em đây chẳng phải là phủ Thành chủ U châu sao, sao giờ trông khác trước thế. Có tiền sao còn cứ nhìn chằm chằm vào cửa nhà người ta làm gì! Nhưng mà trông hắn hao hao giống Chủ quân nhà chúng ta lắm ấy, phu nhân, người bảo có khi nào hắn là anh em lưu lạc bên ngoài của Chủ quân không? Đích thân tới cửa tìm người?”
Ta cũng tò mò, thò đầu ra nhìn quanh, vừa hay lại mắt đối mắt với hắn.
Ánh mắt kẻ này sáng như đuốc, để lộ khí phách phi phàm khó hiểu, chẳng hề tương xứng với quần áo rách rưới hắn đang mặc trên người.
Lòng ta lộp bộp mấy tiếng.
Đúng lúc cuối phố có một đám người kết thành nhóm thành đội đi tới, vừa đi vừa thảo luận:
“Chủ quân vừa cưới vợ không bao lâu đã mang binh đi đánh giặc, một thời gian không gặp hẳn giờ là lúc ngài ấy đang mặn nồng, tình tứ với phu nhân nhỉ? Chúng ta qua đây liệu có quấy rầy bọn họ không?”
Một người khác lại phản đối:
“Nghe ta này, bây giờ nên tới quấy rầy! Chủ quân không hiểu chuyện tình cảm, vừa thành thân đã chạy ra ngoài cũng thôi đi, nhưng lại liên đới tới chúng ta cũng suốt ngày không được về nhà? Làm phu nhân ta giận ta lắm, nghi ta nuôi tình nhân bên ngoài, lần này ta về còn mắng ta một trận!”
Những người khác cười vang:
“Phó tướng Vương, chắc còn hơn cả mắng phải không? Ta thấy huynh đi đường khập khiễng, đêm qua quỳ bao lâu? Quỳ sưng cả gối rồi hả?”
Bọn họ quay lại chuyện cũ:
“Nhưng Chủ quân thường nói phu nhân của ngài ấy dịu dàng, chu đáo, đêm qua hẳn phải ngủ ngon lắm.”
Tiếng cười của bọn họ chợt im bặt, đám người mắt to trừng mắt nhỏ với kẻ lang thang đang quanh quẩn trước phủ Thành chủ:
“Chủ… Chủ quân? Sao ngài lại đứng ngoài cửa?!”
Phó tướng Vương còn nhạy cảm hơn:
“Sao người Chủ quân toàn bụi đất không vậy, chẳng lẽ đêm qua không về nhà ngủ? Có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ phủ Thành chủ thay đổi khác quá, Chủ quân không nhận ra nhà mình à?”
Chàng vỗ đùi, cười toe toét:
“Ôi! Ta đã nói mà, vợ ta quá tốt! Sợ ta quên đường, đứng ở cổng thành cả đêm chờ ta cùng về!”
Ánh mắt Hạ Đại Bảo dịch khỏi người ta, lẳng lặng rơi vào người Phó tướng Vương.
Gió lạnh gào thét, ta nổi da gà khắp người.