TUA ĐỎ VÀ SƯƠNG SÁNG - 1 - 6

Cập nhật lúc: 2024-07-18 03:40:54
Lượt xem: 102

1.

 

Sau khi xưng đế, Hạ Đại Bảo sửa tên thành một cái tên nho nhã hơn, là Hạ Sương Minh.

 

Ta không thích, ta vẫn gọi chàng là Hạ Đại Bảo.

 

Dù sao bây giờ chàng cũng chẳng nghe thấy lời ta nói, ta bèn ngả ngớn ôm lấy bờ vai chàng, thổi gió lạnh vào cổ chàng: 

 

“Hạ Đại Bảo ~ Chàng đang viết gì đó ~”  

 

Vừa thổi gió, ta vừa xấu bụng nghĩ, nếu Hạ Đại Bảo nhìn thấy ta, có khi nào lại bị hành vi khác người của ta làm sợ c.h.ế.t khiếp không?

 

Dù sao từ sau khi chúng ta thành hôn cũng chưa từng thân mật như này bao giờ.

 

Ngày trước, ta bị cha huynh gả cho tên quê mùa một chữ bẻ đôi chẳng biết này, ta vừa buồn vừa sợ, ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, khóc mà hai mắt sưng húp như hạch đào.

 

Ta khóc, Hạ Đại Bảo thấy phiền, vội vàng bỏ lại một câu “Ông đây không cưỡng bức nữ nhi”, sau đó bỏ đi đánh trận.

 

Liên tiếp mấy tháng trời, chẳng gặp lại lấy một lần.

 

Nghĩ tới đây, ta chợt tò mò, ngó xem mấy chữ như gà bới của Hạ Đại Bảo.

 

Chàng học viết chữ rồi?

 

Học khi nào thế?

 

Viết gì vậy?

 

Mấy chữ kia không thấy thì chẳng sao, nhưng vừa thấy, suýt nữa khiến ta sợ bay linh hồn.

 

Hạ Đại Bảo, chàng! 

 

Đang tìm ta!

 

2.

 

Chàng tìm ta còn vì chuyện gì được nữa?

 

Nhất định là để báo thù chuyện năm đó ta sỉ nhục chàng là ngữ quê mùa!

 

Chàng là kẻ lỗ mãng, chỉ biết dốc sức, chẳng đọc văn thư triều đình ra, cũng chẳng đọc binh thư gì.

 

Phụ hoàng nói cửa Nhạn dễ thủ khó công, là cõi giao tranh của nhà binh.

 

Chàng lại vì chút lợi cực nhỏ là khoản lương tích trữ của trấn Thanh, đánh nhau tối mày tối mặt với người khác!

 

Cuối cùng, dù đã gặt được thủ cấp của tướng địch nhưng cũng vì vậy mà trúng phải tên lạc, rơi vào hôn mê, sốt cao, nằm thoi thóp mất mấy ngày mới vớt được mạng quèn về.

 

Tên ngốc này!

 

Ta giận chàng đến mức lần đầu tiên trong đời ta văng tục, chàng lại chẳng thèm để ý chút nào:

 

“Chẳng phải ông đây đã hạ được cửa Nhạn kia rồi à? Ông chọc đám cháu trai Bắc Man kia chơi đấy! Hay… Công Chúa đang lo lắng cho vi phu ta? Sợ ta chết? Nàng thành quả phụ? Yên tâm! Ta mà chết, nàng tái giá, hoặc cưới mười tên ẻo lả về nhà chơi cũng được!”

 

Mặt ta đỏ bừng, ta quát chàng:

 

“Chàng… Thô tục!”

 

Chàng ở trần, bệ vệ ngả người trên nệm êm, băng vải trắng như tuyết không che lấp được đường cong cơ bắp thanh thoát.

Tui là Tree, chúc mọi người đọc truyện vô tri, hí hí~

 

Ta lặng lẽ nhìn chàng, lại nghe thấy chàng nói:

 

“Được rồi, ta cướp được kha khá vàng bạc từ đám Bắc Man, đánh cho nàng mấy món trang sức, nàng đi xem xem có thích không. Ông đây làm… ông đây tìm ngươi làm lâu lắm đấy!”

 

Ta vừa đứng dậy, chàng lại bóng gió bổ sung:

 

“Tên ẻo lả nàng cưới về làm sao mà tặng nàng vòng tay bằng vàng hàng thật giá thật như này? Tặng nổi không, nổi không, nổi không?”

 

“...”

 

Ta đã nói tên này bị ấm đầu mà, tự bảo ta cưới người khác, sau đó lại tự mình ở đây ghen bóng ghen gió.  

 

Mà vòng tay chàng tặng cho ta.

 

Xấu lắm!

 

Toàn vết đục gõ mấp mô.

 

Chỗ tròn chỗ dẹt, chỉ thuần một màu vàng ròng sáng rỡ.

 

Nhưng ngày gả tới Bắc Man, chiếc vòng tay này vẫn ở bên ta.

 

Lần đầu Tướng quân Bắc Man Gia Luật Tu nhìn thấy nó đã chế giễu ta:

 

“Đây là mắt thẩm mỹ của vương thất Nam Đường các ngươi? Ta thấy cũng chỉ thế thôi.”

 

Ta cười dịu dàng:

 

“Tướng quân nói phải.”

 

3.

 

Tóm lại, ta không quá hi vọng Hạ Đại Bảo tìm ta.

 

Vì ta c.h.ế.t rồi.

 

Cũng vì trước khi chết, ta gả cho người Bắc Man mà chàng hận nhất.

 

Đời này, ta từng bước qua ba cửa hôn sự.

 

Hai cửa trước là lời mẹ lệnh cha.

 

Cửa hôn sự cuối cùng là ta cố chấp.

 

Vì cửa hôn sự ấy, ta từng làm loạn lên đòi ly hôn với Hạ Đại Bảo, ồn ào căng thẳng vô cùng.

 

Ta đứng đối diện với chàng, cầm chiếc kéo sắc bén kề bên cổ, dòng m.á.u ấm nóng nhỏ xuống quang co mà ta chẳng nhận ra.

 

Ta chỉ còn biết dùng những lời độc ác nhất mạt sát chàng, mắng chửi chàng man rợ, ngu dốt, mặt mũi xấu xí, chẳng hề xứng với ta. Nếu không vì người nhà bức ép, ta thà gả cho lão ăn mày ở đầu đường cũng không nhìn trúng kẻ vô lại như chàng.

 

Ta khóc tới khàn cả giọng, van chàng buông tha cho ta:

 

“Cha huynh c.h.ế.t trận, ta đã chẳng còn người thân nào trên đời này nữa rồi! Nếu ngươi không chịu trả sự tự do cho ta, vậy ta sẽ c.h.ế.t theo họ!”

 

Hạ Đại Bảo đứng trước cổng, gương mặt khuất dưới lớp bóng đổ, ta không nhìn rõ vẻ mặt chàng nhưng chàng hẳn đang giận lắm.

 

Bởi vì chàng rất tốt với ta.

 

Thật sự rất tốt.

 

Chàng chẳng hề man rợ, ngu dốt, mặt mũi xấu xí chút nào.

 

Trái lại, chàng có sống mũi cao, mày kiếm mắt sáng, làn da bánh mật rắn chắc, họa nên từng đường nét sắc bén.

 

Chàng chưa từng để ta phải chịu chút tủi nhục nào, dù ta đã mất nước, chẳng còn là Công Chúa nhưng chàng vẫn cho người chăm lo riêng cho ta như trước, ăn mặc ngủ nghỉ, luôn dùng những thứ tốt nhất.

 

Chàng chăm sóc ta rất chu đáo, chớm bình minh chàng sẽ mang quần áo đã dùng ấm sưởi làm ấm tới cho ta, mỗi lần ra ngoài đều nhớ mang quà về, đêm khuya cũng dém góc chăn cho ta.

 

Ta vừa nói dối.

 

Hạ Đại Bảo im lặng hồi lâu, cuối cùng tới khi ta hạ quyết tâm, cắt nát toàn bộ quần áo ngày trước ta làm cho chàng, chàng mới cất lời:

 

“Tùy nàng.”

 

Ta chạy ra khỏi cổng nhà, trộm quay đầu lại nhìn chàng.

 

Trông thấy chàng đang ngồi xổm trên mặt đất.

 

Chàng nhặt từng mảnh vải vụn đã bị cắt nát không còn ra hình ra dạng lên.

 

4.

 

Có lẽ vì nhớ tới ký ức không vui kia, tâm trạng ta cũng đi xuống.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/tua-do-va-suong-sang/1-6.html.]

Ta rời tay khỏi bờ vai Hạ Đại Bảo, dường như chàng cảm giác được, ngòi bút chàng thoáng khựng lại, nét bút nhòe thành một mảng lớn.

 

Hai chữ “Thời Anh” mờ nhòe trên giấy, nếu là ngày trước, chắc chắn ta đã dỗi chàng rồi.

 

Trước kia, chàng luôn viết tên của ta thành “Thời Anh*”

 

*”Anh” trong tên nữ chính là 缨 (tua rua), còn “anh” nam chính viết là 樱 (anh đào), hai chữ khác bộ đầu, phát âm như nhau.

 

Ta kiên nhẫn sửa cho chàng:

 

“Là “Anh” trong “Triệu khách mạn hồ anh, Ngô câu sương tuyết minh*”.”

 

*Trích trong “Hiệp khách hành” của Lý Bạch, dịch nghĩa “Khách nước Triệu đeo giải mũ thô sơ, Thanh Ngô câu sáng như sương tuyết” (bản dịch nghĩa tui trích của người dùng Vanachi trong Thi Viện), “Anh” trong tên nữ chính mang nghĩa “dải, tua” (dải dây buộc mũ).

 

Uốn nắn mãi vẫn không thấy chàng sửa được, ta giận quá mới quơ tay vỗ vào gáy chàng, lớn giọng quở: 

 

“Đồ ngốc! Đã bảo là “Anh” rồi!” 

 

Đánh xong, ta bắt đầu hối hận.

 

Người người đều nói Chủ quân họ Hạ thành U châu vui giận thất thường, hung tàn ngang ngược, người thường rơi vào tay chàng đều bị lột mất một lớp da.

 

Thuở nhỏ ta sống trong thâm cung, được nuông chiều đã quen, nào có nhiều da cho chàng lột thế?

 

Chẳng ngờ chàng vô duyên vô cớ bị ta đánh một cái mà vẫn ngây ra cười, cứ nhìn ta chăm chú rồi cười khúc khích.

 

Chàng nói:

 

“Đủ mạnh mẽ! Giống người của ông đây!”

 

Sau đó chàng còn mềm giọng dụ dỗ ta:

 

“A Anh mắng người nghe thích lắm, mắng ta thêm câu nữa được không?”

 

Làm ta giận đến mức đạp chàng một cái thật mạnh.

 

Sau này, chàng vẫn không chịu luyện chữ chăm chỉ.

 

Ta cầm tay chàng, dẫn chàng đặt bút viết từng nét ra chữ “Thời Anh”, viết hết tờ giấy này đến tờ giấy khác, chữ của chàng vẫn như gà bới.

 

Ta không dạy nổi nữa, ôm đầu gối ngồi trong phòng, khóc hu hu.

 

“Ngươi không chịu tập viết thì cũng thôi đi, nhưng đến cả tên ta cũng viết không xong, ngươi làm phu quân ta kiểu gì?”

 

Tới nửa đêm chàng mới dỗ được ta.

 

Từ đó, chữ chàng viết đẹp nhất, là tên của ta.

 

 

Bây giờ, ta chỉ cảm thấy, đây là ý trời.

 

Có lẽ chốn xa xôi nao đã mang đáp án tới cho chàng.

 

Hạ Đại Bảo đặt bút, dùng đầu ngón tay vuốt ve vết mực nhòe.

 

“A Anh…”

 

Chàng thì thào.

 

Tựa như đang hỏi ta, nhưng phần nhiều lại như đang hỏi chính mình: 

 

“Nàng đang nơi đâu?”

 

Ta chạy trối chết.

 

5.

 

Lúc đi ngang qua vườn hoa, ta dừng bước.

 

Ao nước trong veo, chiếu rọi hồn phách tàn khuyết của ta.

 

Vừa hay có hai cung nữ đi ngang qua, các nàng nhắc tới ta cùng Hạ Đại Bảo.

 

“Nghe nói, bệ hạ muốn lập Chiêu Dương Công chúa làm Hậu.”

 

“Chiêu Dương Công chúa? Nhưng chẳng phải nàng đã…”  

 

Hai nàng nhìn nhau không nói gì rồi lại vội vàng chuyển chủ đề:

 

“Cô đoán bệ hạ triệu Thôi thiếu phó vào cung làm gì?”

 

“Hẳn vì quốc sự nhỉ?”

 

Thấy nàng này ra vẻ thần bí lắc đầu, thiếu nữ hiếu ký hỏi:

 

“Chẳng lẽ hai người họ còn có quan hệ gì khác nữa?”

 

“Ngài ấy là vị hôn phu cũ của Chiêu Dương Công chúa đó!”

 

Dưới hiên có bóng người màu đỏ tía vụt qua, ta ngẩn ngơ nhớ lại, dường như có chuyện như thế thật.

 

Vị hôn phu cũ được cha mẹ chọn cho ta, Thôi Nhượng Trần.

 

Đoạn nhân duyên đầu tiên trong ba đoạn nhân duyên của ta.

 

Cũng là đoạn nhân duyên khiến Hạ Đại Bảo luôn canh cánh trong lòng.

 

6.

 

Sau khi thành hôn không lâu, ta phát hiện ra Hạ Đại Bảo rất háo thắng.

 

Nghe nói trong quân đội có vị đồng liêu đánh bộ trang sức mới cho phu nhân trong nhà.

 

Ngay đêm hôm đó, chàng tìm tới thợ may hàng đầu thành U châu, may váy áo cho ta, còn mua son phấn trâm vòng.

 

Ngày hôm sau, chàng còn khoe khoang trước mặt đồng liêu:

 

“Gì cơ? Sao huynh biết sau khi vợ ta nhận được quà rất vui, ôm hôn ta liên tục mấy canh giờ? Ta hôn mỏi lắm rồi mà nàng vẫn không chịu buông tay! Bảo ta nói nàng thế nào được đây… Ai? Phó tướng Vương, huynh đi đâu đấy? Ta có thể tâm sự kỹ hơn quá trình ta và phu nhân yêu nhau mà! Không muốn nghe à? Nghe chút thôi?”

 

Ta mắng Hạ Đại Bảo không biết xấu hổ.

 

Nói gì mà “hôn liên tục mấy canh giờ”... Đêm qua rõ ràng chàng bị nguyên một phòng toàn rương đồ chen chúc không duỗi được chân, hậm hực chạy qua thư phòng, chấp nhận ngủ ở đó cả đêm mà!

 

Cái tính này cũng trở thành nhược điểm của Hạ Đại Bảo bị ta bắt được, ta thường dùng Thôi Nhượng Trần khích chàng.

 

Ta muốn khích lệ chàng vươn lên, bèn nói:

 

“Thôi Nhượng Trần ba tuổi thuộc Luận ngữ, năm tuổi hiểu binh pháp, phụ hoàng từng tán dương huynh ấy tài năng tuyệt đỉnh, là người thích hợp cho vị trí phò mã nhất.”

 

Hạ Đại Bảo giận dữ vỗ án thư:

 

“Đọc sách? Đọc sách có tác dụng khỉ gì!”

 

Nhưng rồi người chở một xe sách cổ vào thư phòng, ban ngày luyện binh trên thao trường, buổi tối buộc một sợi dây thừng trên xà nhà, đầu còn lại quàng vào cổ mình.

 

Cắn răng, híp mắt.

 

Đọc từng chữ, từng chữ trong sách.

 

Cũng là chàng.

 

Khi ta thèm trái cây tươi lại nói:

 

“Thôi Nhượng Trần mười hai tuổi tới Lĩnh Nam, hái được chùm vải vỏ mỏng, thịt dày mọng nước liền phóng ngựa chạy về kinh, chỉ vì muốn ta được ăn quả ngọt thơm nhất.”

 

Hạ Đại Bảo kéo một cây thương tuyệt đẹp ra múa: 

 

“Hứ. Tên ẻo lả này, cả ngày chuyện đứng đắn không làm, chỉ biết lấy lòng nữ tử… A Anh, nàng xem, ta múa thương có hay không? Có đẹp không? Nàng thích, ngày nào ta cũng múa cho nàng xem, được không?”

 

Nhưng người chốc lát sau sửa soạn hành lý gọn gàng, la ó “Có việc, phải đi Lĩnh Nam một chuyến, rất gấp”.

 

Cũng là chàng.

 

Ta chợt thấy lo lắng cho tính mạng của Thôi Nhượng Trần.

Loading...