Từ Thanh Xuân Đến Bên Nhau - Phần cuối
Cập nhật lúc: 2025-02-08 18:57:48
Lượt xem: 105
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
29
Nhịp tim tôi càng lúc càng nhanh, có lẽ gương mặt tôi đã đỏ bừng rồi.
Nụ hôn của Tưởng Hà Nghi rơi xuống, đôi môi mềm mại, mang theo hương thơm quen thuộc trên cơ thể anh ấy, thật ấm áp.
Trong phút chốc, đèn chính trong nhà đều tắt, chỉ còn hai ngọn đèn ngủ màu vàng dịu nhẹ. Tôi thấy Tưởng Hà Nghi cầm điều khiển từ xa, ấn nút tắt đèn.
Ánh sáng lờ mờ, tôi đắm chìm trong nụ hôn dịu dàng của anh ấy, không kiềm được mà vòng tay qua cổ anh ấy.
Một lúc sau, Tưởng Hà Nghi hơi tách ra, đôi mắt đen láy phủ một lớp sương mờ, tràn đầy dục vọng.
"Em muốn... đi ngủ không?"
Tôi chậm rãi gật đầu: "Ừ."
Anh ấy đứng dậy, bế tôi lên theo kiểu công chúa, bước vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt tôi xuống giường rồi nói:
"Anh có thể ôm em ngủ không?"
"Ờ..."
Không đợi tôi trả lời, anh ấy đã kéo chăn lên, nằm xuống cạnh tôi, quay lưng lại, trầm giọng nói:
"Trong lúc anh còn tỉnh táo, em tốt nhất nên ngủ nhanh đi."
Trời ạ…
Tôi vội vàng nhắm mắt lại, nhưng trong đầu thì hoàn toàn tỉnh táo, chẳng có chút buồn ngủ nào.
Làm sao tôi có thể ngủ được chứ?!
Tôi xoay người, lén nhìn về phía anh ấy, nhưng lại bắt gặp ánh mắt nghiêm túc của Tưởng Hà Nghi đang nhìn mình.
Tôi giật mình bật dậy, bực bội hỏi: "Anh quay người từ lúc nào vậy? Làm em sợ hết hồn!"
Tưởng Hà Nghi không để ý, ngồi dậy, tiến lại gần, mỉm cười: "Vợ ơi, sao còn chưa ngủ?"
"Em không ngủ được..."
Cậu ấy lẩm bẩm: "Trong sách nói rằng vận động trước khi ngủ sẽ giúp ngủ ngon hơn..."
Nghe vậy, tôi lập tức kéo chăn, quấn chặt mình lại, nhắm tịt mắt, nhưng hai má nóng bừng.
Giọng anh ấy trầm thấp, như đang dụ dỗ: "Vợ ơi, em có muốn thử không?"
Muốn thử cái đầu anh ấy! Đồ lưu manh hôi hám!
Tôi thầm mắng trong lòng, tim đập loạn nhịp, vội vàng nói: "Em... em buồn ngủ rồi, thực sự ngủ đây..."
Tưởng Hà Nghi bật cười, vòng tay kéo tôi lại, ôm vào lòng.
Tôi nằm trong vòng tay anh ấy, không dám cử động.
Anh ấy vuốt nhẹ mái tóc tôi, vỗ vỗ lưng tôi hai cái, trầm giọng dỗ dành:
"Được rồi, em yêu, ngủ đi."
"Nếu chưa buồn ngủ, anh kể chuyện cho em nghe nhé?"
"Không cần đâu, anh cũng mau ngủ đi..." Tôi nép vào n.g.ự.c anh ấy, tìm một tư thế thoải mái rồi nhắm mắt lại.
Tưởng Hà Nghi: “Làm sao anh có thể ngủ được, khi vợ anh đang nằm trong vòng tay anh thế này?”
30
Tia nắng đầu tiên của buổi sáng len lỏi qua rèm cửa. Tôi từ từ mở mắt và nhìn thấy một gương mặt đẹp trai đang say ngủ. Cánh tay của Tưởng Hà Nghi vẫn ôm chặt lấy tôi, hàng mi dài và đen nhánh, trông ngoan ngoãn đến lạ.
Tôi nhẹ nhàng cầm điện thoại lên kiểm tra giờ—6:29 sáng. Vẫn còn sớm. Tôi rúc vào lòng anh, chợt tự hỏi không biết anh đã đi ngủ lúc mấy giờ đêm qua. Nghĩ vậy, tôi khẽ thở dài.
Tưởng Hà Nghi tuy nói năng hoa mỹ nhưng thực chất lại là người rất nhút nhát. Nhân lúc anh ấy còn đang ngủ, tôi lén đưa tay luồn vào trong bộ đồ ngủ của anh. Chỉ là… chạm vào cơ bụng thôi… một chút chắc không sao đâu.
Các ngón tay tôi chạm vào lớp vải mềm mại, cảm nhận cơ bụng săn chắc một cách đầy ngạc nhiên. Cảm giác thật thích, khiến tôi không kiềm được mà lướt tay thêm vài lần nữa.
"Bảo bối, em đang làm gì thế, hả?"
Một giọng nói khàn khàn, còn vương chút buồn ngủ bất chợt vang lên. Tiếng “hả” kéo dài, trầm ấm và đầy quyến rũ.
Tôi giật mình cứng đờ, vội rụt tay lại, vùi mặt vào n.g.ự.c anh và lắp bắp giải thích: “Em… em thấy áo anh bị nhăn nên…”
“Ồ? Thật sao?” Giọng anh mang theo ý cười.
Ngay sau đó, anh bất ngờ nắm lấy tay tôi, kéo trở lại bên trong áo ngủ rồi nói: “Muốn chạm thì cứ chạm thoải mái.”
“Em… em không cần đâu, cảm ơn…” Tôi cố giữ bình tĩnh, nhưng khuôn mặt đã đỏ bừng.
Tưởng Hà Nghi nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt sâu thẳm như xoáy vào tâm can tôi. Anh cúi xuống, kề sát tai tôi thì thầm, giọng nói khẽ khàng nhưng đầy mê hoặc:
"Hay là… chạm vào thứ khác nhé?"
Tôi: "!!!"
Mặt tôi đỏ bừng, nhưng đã quá muộn.
Tên lưu manh này! Đồ côn đồ xấu xa!
Tưởng Hà Nghi giữ chặt cổ tay tôi, vùi đầu vào hõm cổ tôi, hơi thở gấp gáp: “Chết tiệt… Vợ ơi, tay em mềm quá…”
Trái tim tôi như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Người đàn ông này… sao lại có thể quyến rũ đến vậy?
“Tưởng… Tưởng Hà Nghi… anh không sao chứ…”
“Không sao.” Giọng anh khàn đặc, hơi thở nóng bỏng phả bên tai tôi, khiến tôi không ngừng run rẩy.
Một lúc sau, anh nhẹ nhàng hôn lên má tôi, giọng nói trầm thấp: “Ngoan, đi rửa mặt trước đi.”
Tôi như được đại xá, bật dậy khỏi giường và lao thẳng vào phòng tắm, mặt đỏ như gấc.
Sau đó, Tưởng Hà Nghi đưa tôi đến trường. Trên đường đi, chúng tôi ghé vào một quán nhỏ ăn sáng.
“Anh về trước đây.”
“Ừm.”
Vừa định quay người đi, tôi bất ngờ bị anh ôm chặt từ phía sau. Giọng nói trầm ấm vang lên bên tai tôi:
“Vợ ơi, tay em mềm quá.”
Tôi: “!!!”
Gương mặt vừa mới bình thường trở lại của tôi lập tức đỏ bừng. Tôi hoảng loạn, luống cuống tìm cách chạy trốn.
“E-em đi đây!”
31
Hôm nay, tôi sẽ cùng Tưởng Hà Nghi về ra mắt bố mẹ tôi.
Anh mặc một chiếc sơ mi trắng kết hợp với quần tây đen, mái tóc đen cắt tỉa gọn gàng. Nhìn anh lúc này đúng chuẩn hình mẫu con rể lý tưởng mà người lớn thích—thanh lịch, chỉn chu và ngoan ngoãn.
Theo lời anh ấy nói: “Càng đơn giản càng được lòng phụ huynh.”
Thấy anh vẫn bình thản như không, tôi không nhịn được hỏi: “Anh không căng thẳng chút nào à?”
Anh lười biếng bắt chéo chân, tựa lưng vào ghế, điềm nhiên đáp: “Anh không sợ.”
Nhưng khi sắp đến cửa nhà, anh đột nhiên kéo nhẹ vạt áo tôi.
Tôi quay sang nhìn anh: “Sao thế?”
Tưởng Hà Nghi đặt hộp quà xuống, dang rộng hai tay, giọng điệu có chút nịnh nọt: “Ôm anh đi.”
Tôi bật cười, nhẹ nhàng ôm lấy anh, thì thầm: “Đừng lo, ba mẹ em dễ tính lắm. Em cũng nói qua với họ rồi, hôm nay cứ coi như về nhà chơi thôi.”
Anh khẽ xoa đầu tôi, nhẹ nhàng ngân nga một tiếng.
Mọi chuyện suôn sẻ hơn tôi tưởng. Vừa mở cửa, ba tôi đã niềm nở ra đón, không ngớt lời khen ngợi Tưởng Hà Nghi đẹp trai. Trong khi đó, mẹ tôi và hai anh họ vẫn bận rộn trong bếp, chuẩn bị bữa trưa.
Khi cả nhà quây quần bên mâm cơm, mẹ tôi đột nhiên hỏi: “Hai đứa hẹn hò lâu chưa?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/tu-thanh-xuan-den-ben-nhau/phan-cuoi.html.]
Tôi và Tưởng Hà Nghi liếc nhìn nhau. Sau vài giây, tôi mỉm cười gật đầu: “Dạ, cũng được một thời gian rồi ạ. Anh ấy học trường Y bên cạnh.”
Ba tôi gật đầu hài lòng: “Học Y tốt lắm, sau này ra trường chắc chắn có tương lai.”
Sau bữa cơm, tôi cùng Tưởng Hà Nghi đi dạo gần nhà.
Nhìn con đường quen thuộc, tôi chợt nhớ lại chuyện hồi trung học.
“Hồi còn học cấp ba, anh thường đưa em về nhà, nhớ không?”
Chúng tôi thường tách ra ở ngã ba này, anh luôn đứng đó nhìn tôi vào ngõ nhỏ rồi mới rời đi.
Tưởng Hà Nghi bỗng nhiên lên tiếng: “Cái cầu trượt kìa.”
Tôi nhìn theo ánh mắt anh, thấy một chiếc cầu trượt cũ kỹ, phủ đầy lá khô.
“Em nhớ hồi nhỏ rất thích chơi ở đây.” Tôi bật cười, kể lại: “Lúc đó, có một cậu bé tên là Tiểu Thưởng. Mọi người thay nhau trượt, nhưng cậu ấy lại ngồi xa xa, cứ rụt rè nhìn…”
“Sau đó thì sao?” Tưởng Hà Nghi nghiêng đầu hỏi.
Tôi nheo mắt, chậm rãi nhớ lại: “Sau đó, em chạy đến kéo cậu ấy chơi cùng. Cậu ấy rất đẹp trai, khuôn mặt hiền lành, đôi mắt to tròn… Nhưng rồi đột nhiên cậu ấy biến mất, chắc là chuyển nhà rồi.”
Vừa dứt lời, tôi bỗng nhận ra ánh mắt thâm trầm của Tưởng Hà Nghi.
Khoảnh khắc ấy, một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi.
Tôi tròn mắt, không thể tin nổi.
“…Anh là Tiểu Thưởng?”
Tưởng Hà Nghi đột nhiên cúi xuống hôn tôi, cười khẽ:
“Vợ ngốc, là Tiểu Tưởng, không phải Tiểu Thưởng.”
32
Bên dưới đường trượt bỏ hoang có một cọc gỗ lớn. Tưởng Hà Nghi lau sạch rồi nắm tay tôi, kéo tôi ngồi xuống bên cạnh anh. Cuối thu, lá phong đỏ rực, chậm rãi rơi xuống, tạo nên những âm thanh xào xạc như lời chào khẽ khàng của mùa thu sắp tàn.
Anh siết lấy bàn tay lạnh ngắt của tôi, bỏ vào túi áo mình. Đôi mắt sâu thẳm của anh lấp đầy những tia hoài niệm.
"Em còn nhớ lần đầu tiên gặp anh không? Khi ấy, em có hai b.í.m tóc tết, lúm đồng tiền đáng yêu mỗi khi cười, trông rất vui vẻ khi chơi đùa với lũ trẻ."
"Anh sinh ra ở một vùng ngoại ô. Đó là lần đầu tiên anh được quay về quê hương thực sự của mình. Bố mẹ anh lúc nào cũng bận rộn, nên anh chỉ có thể ngồi từ xa quan sát sau khi hoàn thành bài tập về nhà."
"Hồi nhỏ, anh là một đứa trẻ lầm lì, không thích nói chuyện, cũng chẳng có ai muốn chơi cùng."
"Nhưng em thì khác, cô bé có khuôn mặt nhợt nhạt, lúm đồng tiền sâu hoắm mỗi khi cười, lại nhất quyết kéo anh vào trò cầu trượt cùng mọi người."
"Khi đó anh đã nghĩ, tại sao một cô gái trông nhỏ bé như thế lại mạnh hơn anh chứ?"
Anh bật cười khẽ khi nói, còn tôi thì phồng má nhìn anh đầy tức giận: "Đừng có cười!"
Anh đưa tay véo nhẹ má tôi, giọng điệu yêu chiều: "Nhưng anh thích nhìn em như thế này."
Số phận quả là một điều kỳ diệu. Tôi chưa từng nghĩ rằng sau bao nhiêu năm, cậu bé cô đơn năm ấy lại trở thành người sẽ nắm tay tôi đi đến suốt cuộc đời. Nghĩ lại, có lẽ tôi cũng phải cảm ơn cô bạn mình vì vụ cá cược ngớ ngẩn kia, nhờ đó mà tôi có thể tìm lại định mệnh của mình.
"Thật lòng mà nói," tôi mỉm cười tựa vào lòng anh, "Lúc mới quen anh, em cứ nghĩ rằng chúng ta sẽ chia tay trong vòng vài ngày. Dù gì thì anh cũng đồng ý hẹn hò quá nhanh. Vậy mà chẳng biết từ khi nào, chúng ta đã cùng nhau đi qua bao nhiêu mùa xuân, hạ, thu, đông."
Tưởng Hà Nghi cúi đầu hôn lên trán tôi, nhẹ nhàng nói: "Anh muốn em ở bên anh suốt cả bốn mùa tiếp theo."
"Không thể tin được," tôi lắc đầu cười, "Anh còn nghĩ đến điều gì khác nữa không?"
Anh không trả lời ngay. Đột nhiên, anh nghiêng người về phía tôi, hôn tôi thật sâu, nụ hôn dịu dàng mà tràn đầy yêu thương.
Một cơn gió mạnh thổi qua, những chiếc lá phong lả tả rơi xuống, vẽ nên một khung cảnh rực rỡ. Tưởng Hà Nghi hơi tách ra, nở nụ cười tinh nghịch rồi nói:
"Ví dụ như... anh cũng không ngờ rằng anh sẽ hôn em ngay lúc này."
Mặt tôi nóng bừng, còn đỏ hơn cả lá phong trên cao.
Tưởng Hà Nghi nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng nói: "Chúng ta về nhà xem mẹ đang làm gì nhé?"
"Đó là mẹ em mà!"
"Sớm hay muộn gì thì bà cũng sẽ là mẹ anh."
Tôi tròn mắt nhìn anh, còn anh chỉ thản nhiên hỏi tiếp: "À mà này, bố mẹ em thích ăn gì nhất thế?"
"Sao anh giống như đang làm dâu vậy?"
"Trước tiên phải lấy lòng mẹ vợ tương lai thì bà mới chịu gả con gái cho anh chứ."
Anh cười, nhìn tôi dịu dàng rồi nói: "Anh đã nghĩ đến chuyện cưới em từ lâu rồi."
Hôn nhân
Đám cưới của tôi và Tưởng Hà Nghi được tổ chức vào ngày 3 tháng 3 âm lịch, ngoài trời giữa một ngày xuân rực rỡ. Trời xanh trong vắt, hoa cỏ tươi tốt, chim hót vang rộn ràng, khắp nơi tràn ngập tiếng cười hạnh phúc.
Tông màu chủ đạo của buổi lễ là tím—lãng mạn và mộng mơ. Người thân hai bên đều đã ổn định chỗ ngồi, gương mặt ai nấy đều rạng rỡ.
Tôi là Lâm Bác Bác.
Tôi gặp Tưởng Hà Nghi khi tôi mười bảy tuổi.
Tôi kết hôn với anh ấy năm hai mươi tư tuổi.
Bảy năm bên nhau, cuối cùng, đến hôm nay, chúng tôi chính thức trở thành vợ chồng.
Cha nắm tay tôi, chậm rãi dắt tôi bước lên thảm đỏ. Chiếc váy cưới dài thướt tha, lấp lánh kim cương trắng. Mạng che mặt rủ xuống đến eo, tôi cẩn thận nâng bó hoa cưới trong tay, từng bước một tiến về phía Tưởng Hà Nghi.
Anh mặc một bộ vest trắng, vóc dáng cao ráo, gương mặt vẫn tuấn tú như ngày nào, nhưng lại mang thêm nét trưởng thành và vững chãi. Đôi mắt đen như mực của anh ánh lên ý cười dịu dàng khi nhìn tôi.
"Ôi, cô dâu xinh quá!"
"Chú rể vừa đẹp trai vừa tài giỏi, đúng là trời sinh một cặp!"
Những lời bàn tán xen lẫn tiếng vỗ tay vang lên khắp nơi. Tôi hơi ngại ngùng, liếc nhìn Tưởng Hà Nghi, anh chỉ mỉm cười, dùng ánh mắt trấn an tôi đừng căng thẳng.
Tôi tiến về phía anh, còn anh thì chậm rãi bước về phía tôi.
Khi bố đặt bàn tay tôi vào tay anh, tôi tự nhiên nắm lấy tay anh thật chặt.
Tưởng Hà Nghi khẽ thì thầm: "Lâm Bác Bác, nắm c.h.ặ.t t.a.y anh nhé."
Mọi thứ xung quanh bỗng trở nên chậm lại. Những tiếng cười nói ồn ào dần lắng xuống, như thể khoảnh khắc này chỉ dành riêng cho hai chúng tôi.
Trong buổi lễ, người dẫn chương trình hỏi về cách chúng tôi quen nhau. Tôi cầm micro, cười ngượng ngùng:
"À... Vì một lần cá cược mà tôi thua, các bạn của tôi liền giục tôi đi tỏ tình. Tôi không ngờ anh ấy lại đồng ý ngay..."
Khán giả bật cười.
Tưởng Hà Nghi đón lấy micro, ánh mắt nhìn tôi đầy yêu thương, chậm rãi nói:
"Thật ra... chỉ cần là cô ấy, tôi lúc nào cũng đồng ý."
Người dẫn chương trình tò mò: "Ồ—xem ra chú rể có một bí mật gì đó?"
Anh khẽ cười, chậm rãi nói:
"Chúng tôi biết nhau từ nhỏ, nhưng sau đó tôi chuyển đi nơi khác. Đến năm thứ hai trung học, một ngày nọ, tôi nhìn qua cửa sổ và thấy cô ấy đang chạy ngang qua sân trường, vừa thở hổn hển vừa cười rất tươi. Chỉ một ánh mắt, tôi đã nhận ra cô ấy."
Tôi sửng sốt. Anh chưa từng kể điều này với tôi.
"Rồi sau đó..." Giọng anh dịu dàng, "Anh mượn sự giúp đỡ của các bạn của em, cố ý đặt bẫy để bắt em."
Hóa ra là như vậy sao...? Bí mật này, anh đã giữ kín suốt bảy năm.
Mặt tôi đỏ bừng, ngơ ngác nhìn anh.
Tưởng Hà Nghi cầm lấy tay tôi, nhẹ giọng thì thầm:
"Lâm Bác Bác, anh đã yêu em... sớm hơn em nghĩ rất nhiều."
Dứt lời, anh cúi xuống hôn tôi thật sâu.
Tôi vòng tay ôm lấy cổ anh, đáp lại nụ hôn ấy.
Cảm ơn anh... vì đã đến bên em.