Tù Ngư - 6.
Cập nhật lúc: 2025-06-25 04:39:50
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
6.
Tuy đã chuẩn bị mọi thứ chu toàn, nhưng khi đoàn người rước tân nương của Doanh Kỳ tới trước cửa, ta vẫn hồi hộp tới mức không thể nhấc chân.
Hổ Phách trải qua vài sự kiện trọng đại nên dày dặn hơn ta, gần như đặt toàn bộ sức năng của ta lên đôi vai nàng.
Xuyên qua lớp khăn trùm đầu mỏng, ta nghe nàng thấp giọng nói: “Thế tử phi đừng lo, đây là bước cuối cùng rồi.”
Ta là người Tề, càng là Tề nữ quân, lẽ ra ta phải được người của Doanh Kỳ đón từ thành Lâm Truy về Đông Cung. Nhưng vì phụ vương ta sốt ruột, nên đã sớm đưa ta đến nước Tần. Hôm nay, ta chỉ được đưa từ điện phụ vào chính điện của Doanh Kỳ.
Đi được vài bước, Hổ Phách đột nhiên buông tay ta ra mà không nói một lời.
Tâm trí bấn loạn, ta khẽ gọi: “Hổ Phách, Hổ Phách!”
Một người khác tiếp lấy tay ta: “Đừng sợ, là ta.”
Trong ánh tà dương loang lổ, ta thấp thoáng trông thấy đường nét của Doanh Kỳ qua kẽ hở từ chiếc khăn. Thực kỳ lạ, phụ thân hắn muốn hủy diệt quê nhà ta, còn hắn xém chút đã gi ế t c h ế t ta.
Ở đây có một rổ Pandas
Nhưng ngay tại đây, ngay thời khắc này, ta lại cảm thấy vui mừng và ỷ lại vào bàn tay lành lạnh của hắn.
Như thể nếu hắn nắm tay ta thế này, ta sẽ có thể không cần băn khoăn hay nghĩ ngợi, thậm chí chẳng cần nhìn đường, cứ thế chậm rãi và kiên định bước đi.
Tiết tháng bảy ở Hàm Dương hanh khô, oi bức, lễ phục trang trọng khiến ta không thể vận sức như mọi khi.
Ngày thường quãng đường này đi không đến phần tư canh giờ, nhưng hôm nay lại mất tận nửa canh. Doanh Kỳ quen sải bước lớn lại đổi thành bước nhỏ khiến ta thấy buồn cười. Ta đoán hắn đang châm chước cho ta, nên ta nhận lòng tốt của hắn.
Mặc dù khó khăn, nhưng cuối cùng ta vẫn chậm chạp tiến vào tẩm cung của Doanh Kỳ.
Thực lòng mà nói, ta đã qua đây rất nhiều lần rồi. Chỉ là mỗi lần trông thấy bố trí đơn giản, thậm chí là sơ sài nơi đây, ta luôn tự hỏi liệu chỗ này có thực là nơi Tần thế tử ở, hay chỉ là chỗ nghỉ chân của một hiệp khách giang hồ.
Hắn đỡ ta ngồi xuống giường, nhẹ nhàng nhấc một góc khăn trùm lên. Ta tưởng hắn định dỡ xuống, bèn vội vàng đưa tay giữ tay hắn lại: “Lúc động phòng mới được dỡ.” Đây là phong tục của người Tần mà Hổ Phách nói với ta.
Hắn cười khẽ, nhưng cánh tay vẫn chưa hạ: “Ta sợ nàng nóng quá hóa ngốc ấy. Ta còn phải tiếp khách. Nàng tự nghỉ ngơi đi.” Nói rồi hắn véo má ta.
Tuy ta bị đối xử hà khắc ở nước Tề, nhưng khi trưởng thành, dung nhan nở rộ, không phải dạng tầm thường. Ngay cả người phụ vương háo sắc, bạc tình của ta cũng chưa từng bỏ đói ta.
Vì vậy cho nên, ta không phải mỹ nhân Tây Thi liễu yếu đào tơ, ít ra cả người và mặt đều có tí mỡ màng.
Có vẻ Doanh Kỳ rất thích nó.
Sau khi Doanh Kỳ rời đi, Hổ Phách lặng lẽ bước vào. Nàng hỏi ta có muốn tháo khăn che và nghỉ ngơi chốc lát không.
Tẩm cung của Doanh Kỳ rộng rãi mà tối giản, đồ dùng cần thiết đều được bày biện, trang trí rất đẹp. Tuy ta không biết đá lạnh được cất ở góc nào trong phòng, nhưng nhiệt độ không cao, nên ta không cần phải dỡ khăn xuống mà trò chuyện cùng Hổ Phách.
“Thế tử phi.” Giọng Hổ Phách trong trẻo, êm tai: “Thế tử trước giờ chưa từng dùng đá lạnh. Năm nay vì người mới thử lần đầu tiên.”
“Hàm Dương oi bức thế mà.”
“Sức khỏe thế tử luôn không tốt, thích nóng, kỵ lạnh. Ngay cả mùa nóng nhất cũng không đổ mồ hôi.”
Ta hiểu.
Hồi còn ở Tề quốc, ta từng nghe đồn về bệnh tình của Tần thế tử. Có điều, sau khi tận mắt chứng kiến nội công không hề kém và có thể tùy nghi sử dụng của Doanh Kỳ, ta đã tự động bỏ qua nó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/tu-ngu/6.html.]
“Nhưng từ khi ta tới, ta chưa từng thấy hắn bệnh.”
Đầu tiên, Hổ Phách tim lặng, có lẽ muốn suy nghĩ xem phải trả lời ta thế nào, sau đó mới cất tiếng: “Sau khi vương thượng chinh phục Sở quốc, đã mang về một vị đại phu.”
“Đại phu?” Ta nghi hoặc.
“Vâng, y đã trị khỏi bệnh cho thế tử.” Hổ Phách ngừng lại, cơ hồ không muốn nói thêm. Ta đoán nàng cũng không biết quá nhiều. Ngày tháng còn dài, ta có thể hỏi Doanh Kỳ.
Hôm nay ta phải dậy từ rất sớm để trang điểm và phục sức nên cảm thấy buồn ngủ. Bấy giờ chờ đợi có chút gượng không nổi, đầu ó c mơ mơ màng màng.
Cũng không biết Hổ Phách ra ngoài làm việc từ bao giờ, lúc Doanh Kỳ bước vào, ta gần như đã mất nhận thức về thời gian. Nhưng khi nhìn trời tối đen như mực ngoài kia cùng đèn đuốc sáng trưng trong phòng, ta nghĩ hẳn đã không còn sớm nữa.
Có lẽ Doanh Kỳ uống nhiều rượu. Tuy không thấy mặt hắn, nhưng ngoài mùi đàn hương ra, trên người hắn còn có mùi rượu.
Tay hắn lần nữa đặt lên khăn trùm đầu của ta, nhưng nháy mắt lại rụt trở về.
“Gì vậy?” Ta có hơi bất mãn sự do dự của hắn.
“Ta còn chưa tắm, người bốc mùi rồi.” Hắn nói rồi đi ra ngoài. Lát sau trở lại, trên người chỉ còn mùi đàn hương thanh khiết.
Hắn không phải người thuận theo quy tắc, cho nên gậy giở khăn trùm bị hắn bỏ qua. Doanh Kỳ nắm một góc khăn, nhẹ nhàng nhấc lên. Khuôn mặt ửng hồng vì buồn ngủ của ta lộ ra trước mặt hắn.
Không biết có phải ảo giác hay không, ta luôn cảm thấy trong mắt Doanh Kỳ hôm nay như có d a o nhọn, muốn x ẻ ta ra.
“Rõ ràng cây gậy ngay kia.” Ta vẫn còn chút bất mãn. Dù là liên hôn chính trị, suy cho cùng đây là hôn lễ của chính ta, mà hắn lại cứ bất tuân như thế.
Doanh Kỳ thấy buồn cười, thế mà cúi xuống ôm ta.
Đây là lần đầu tiên hắn làm như vậy.
Cảm giác như có thứ gì đó lạ lẫm đang quanh quẩn trong tim ta, nhưng không hề khiến ta ghét bỏ.
Hắn thì thầm bên tai: “Nên uống rượu hợp cẩn rồi.” Khi nói, hơi thở của hắn rất thơm, không còn vương tí rượu nào.
Ta nhìn hắn, nói: “Còn có tam bái. Ta vẫn chưa bái đường với người!”
Hắn ngồi xuống cạnh ta, kéo ta tựa vào vai hắn rồi tự động cởi y phục thay ta: “Ta là thế tử, sau này sẽ là Tần vương. Hôn lễ của quân vương không cần những lễ nghi cầu kỳ đó.”
Ta từ chối, giữ chặt đôi tay không yên phận của hắn với khuôn mặt đỏ bừng.
Ngày hắn muốn gi ế t ta, ta cứ ngỡ hắn không chút hứng thú đối với dung mạo ta. Kết quả thì rượu vào chân tướng lộ.
Lúc sau, cung nhân canh gác bên ngoài nghe thấy tiếng sột soạt trong phòng, ai nấy đỏ mặt lui ra xa. Nhưng bọn họ nào biết, ta và hắn còn đang phân cao thấp trong phòng.
Rõ ràng hắn có hơi khó tin. Thường ngày nhu hòa, dễ bảo như ta, khi bướng bỉnh cũng lì đòn đến thế. Hắn muốn cởi y phục mà không làm ta đau, nhưng không thể.
Ta mỉm cười nhìn thẳng vào mắt hắn. Nếu ta có đuôi thì lúc này nó đã dựng đứng lên trời rồi.
Đột nhiên, hắn rút tay về, nhìn biểu cảm của ta mà d
ở khóc dở cười.
“Được lắm. Đây là nàng ép ta nhé!” Dứt lời, hắn bất ngờ đứng dậy, vác ta lên vai.