Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tù Ngư - 5.

Cập nhật lúc: 2025-06-21 04:42:10
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

5.

Thời Chu thất cường thịnh, chuyện đại sự như hôn lễ của thế tử luôn phải có các chư hầu, vương thích đến triều bái và dâng lễ. Khi Chu thất suy kiệt thì bắt đầu biến thành sứ thần tới chúc mừng.

 

Nay hoàng tộc nhà Chu đã mất, người có thể hưởng đối đãi dường ấy chính là Tần quốc, Tần thế tử Doanh Kỳ.

 

Nhìn lại thì đây chỉ là một cuộc liên hôn, rằng ta chẳng qua ta chỉ là một quân cờ trong thế cục. Nhưng ta không ngờ lúc trông thấy sứ giả nước Tề, nội tâm ta vẫn kinh ngạc và xúc động, có loại cảm xúc phức tạp không thể lý giải.

 

Doanh Kỳ hẳn đã nhìn ra dáng vẻ cố tỏ ra bình tĩnh của ta. Trước mặt sứ giả, hắn không làm ta bẽ mặt, chỉ là khó giấu được ý cười trên môi.

 

Nụ cười nhẹ của hắn trong mắt ta cơ hồ lại khiến sứ thần hai nước Yến, Tề như ngồi trên lửa.

 

Đương nhiên bọn họ đã nghe về tiếng thơm đôn hậu, thiện lương của thế tử, cũng đã trông thấy người trong cuộc là ta rõ ràng đang hưởng một cuộc sống êm đềm. Tuy nhiên, tình thế bấp bênh của quốc gia không cho phép bọn họ tin tưởng vị thế tử này sẽ khác hoàn toàn với phụ thân sài lang của hắn mà ngoan ngoãn như cừu dê.

 

“Thế tử phi nhớ nhà rồi sao?” Hổ Phách dẫn người đưa tiễn hai vị sứ thần xuất cung. Doanh Kỳ tiến đến bên ta, trực tiếp cầm tay ta.

 

Còn ít hôm nữa là hôn lễ diễn ra, hành động của hắn càng ngày càng bạo, nhưng ta không cự tuyệt. Lúc này, hắn cố ý muốn dính chặt lấy ta, ta cũng không để ý, chỉ thấp giọng nói: “Vốn không nghĩ tới, vậy mà…”

 

Ta không nói hết những lời còn lại, nhưng ta biết Doanh Kỳ sẽ hiểu. Hắn là người thông minh. Một người thông minh đối với một số chuyện không thể để kẻ khác nói, mà chỉ có thể tự hắn nói ra.

 

“Nếu nhớ nhà thì sau hôn lễ nàng có thể về thăm. Dù gì Tề quốc bây giờ là nhà của nàng, sớm muộn gì cũng là nhà của ta.” Hắn bình thản nói như thể đang nói ra một sự thật tầm thường.

 

Hắn lại nói với ta về việc chuẩn bị cho hôn lễ và dường như rất có hứng thú với mấy việc cỏn con này.

 

Có điều, nói chưa được mấy câu, Hổ Phách đã trở lại, tay cầm một chiếc hộp nhỏ.

 

“Vật gì trong tay kia?” Doanh Kỳ nhanh hơn ta một bước, đặt câu hỏi.

 

“Sứ thần nước Tề sau khi rời cung mới nói với ta rằng đây là hồi môn Từ phi đưa cho thế tử phi.”

 

Từ phi là mẫu thân ta. Thậm chí bà còn không phải thứ phi.

 

Có lẽ vì tìn tức ta sống tốt ở Hàm Dương truyền về Tề Quốc, nên phụ vương mới không dám coi thường bà và phong làm phi tần.

 

Nhưng ta nghĩ, bà vẫn chẳng có của cải hay quyền lực.

 

Doanh Kỳ cầm hộp gỗ mộc mạc, ước chừng trong tay: “Rất nhẹ.” Nói rồi đưa nó cho ta: “Hồi môn mẫu thân tặng cho nàng, nàng tự mở đi.”

 

Ta nhận lấy từ tay hắn, cũng không nóng lòng mở ra: “Hồi môn của ta đều từ hoàng cung nước Tề. Mẫu thân ta chẳng có món đồ tử tế nào để cho ta.”

 

“Tốt xấu gì cũng là mẫu thân nàng, hơn nữa còn là thân mẫu đang sống khỏe mạnh.” Giọng Doanh Kỳ dứt khoát, nói hết câu liền nhìn thẳng vào mắt ta.

 

Ta không muốn nói, cũng không muốn mở, chỉ chống cự lại ánh mắt hắn.

 

Nhưng trong mắt hắn, sự chống cự của ta thật nực cười và không đáng nhắc tới.

 

Hắn véo mặt ta: “Nếu nàng không muốn mở thì ta cũng không ép, chỉ cần nàng chịu cười nhiều hơn thôi.”

 

Gần như ngày nào Hổ Phách cũng ở bên ta. Nàng là người cảm nhận rõ nhất về những thay đổi của Doanh Kỳ. Có điều, nàng ấy không ngờ rằng ta nay lại ở trong hoàn cảnh thế này với hắn. Hổ Phách đứng bên cạnh ngại thấy rõ, đành lẳng lặng lui ra ngoài.

 

Ta đưa tay nhận lấy từ tay Doanh Kỳ, ngập ngừng một thoáng rồi cắn môi: “Ta vẫn nên mở nó ra thì hơn, tránh cho người quá đa nghi, ngày sau lại nhớ tới.”

 

Dường như Doanh Kỳ biết trước ta sẽ thỏa hiệp, nheo mắt cười và không đáp.

 

Ở đây có một rổ Pandas

Ta khẽ mở nắp hộp, bên trong là một chiếc hầu bao nhỏ được bọc cẩn thận bằng vải nhung. Ta nhẹ nhàng cầm túi lên, ngay khi chạm vào liền biết bên trong không còn đồ gì khác.

 

Túi màu vàng nhạt, dùng chỉ vàng thượng hạng may thành, một mặt thêu trăng tròn, mặt còn lại có hai chữ “Bàn Bàn” ở một góc.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/tu-ngu/5.html.]

Vốn tưởng tình cảm giữa ta và mẫu thân bạc bẽo. Ít nhất không khiến ta nhớ về bà ấy mọi lúc mọi nơi. Nhưng vào khoảnh khắc nhìn thấy chiếc túi này, ta lại nhớ tới những chuyện quá khứ khốn khổ kia.

 

Hàm Dương thường có mưa đêm, ở Lâm Truy cũng vậy. Hồi nhỏ ta gầy trơ xương, tóc tai khô xơ, vào những đêm mưa thường hay sốt.

 

Người mẫu thân xinh đẹp nhưng mềm yếu của ta luôn ôm chặt ta vào lòng, nức nở cho đến bình minh.

 

Bà nói trong tên của bà có một chữ nguyệt, vầng trăng có mờ, tỏ, tròn, khuyết đủ mọi thăng trầm hợp tan. Cho nên đời này lưu lạc chốn thâm cung, đã chẳng còn hy vọng. Ta là con gái bà, trăng tròn như mâm ngọc*, nên gọi là Bàn Bàn, ý chỉ thời gian mặt trăng tròn nhất, một đời suôn sẻ, thuận lợi.

 

(*玉盘: có nghĩa là mâm ngọc, thường dùng để chỉ mặt trăng, đặc biệt khi trăng tròn và sáng như đĩa ngọc.)

 

Vào những ngày trăng khuyết, mờ, bà ở thâm cung Lâm Truy gánh chịu tất cả.

 

Hai giọt nước mắt vô thức chảy xuống, lăn dài theo má. Ta cúi đầu, không chú ý, cho đến khi nó rơi lên mu bàn tay Doanh Kỳ, hắn mới niết cằm ta, nâng gương mặt ta lên, chua chát nói: “Sao lại khóc rồi?”

 

Ta đưa tay gạt tay hắn ra, không muốn để ý đến hắn. Dẫu biết hắn là người thất thường, ta cũng chẳng có tâm trạng đối phó.

 

Nhưng hắn không buông tha, trở tay giật lấy chiếc túi từ tay ta.

 

Ta vươn tay giật lại nhưng không cách chi chạm tới.

 

“Bàn Bàn.” Hắn nhìn hàng chữ trên túi, hỏi ta: “Ai là Bàn Bàn?”

 

Ta đang khóc, nếu lên tiếng nhất định sẽ rất khó nghe. Thế là ta im lặng, chỉ duỗi tay giành túi.

 

Hắn đặt hộp rỗng vào tay ta còn túi nhỏ thì thu lại: “Nàng thấy vật này sẽ đau lòng, nên để ta giữ cho.”

 

Ta đương nhiên không đồng ý, vẫn còn muốn đoạt về. Nhưng hắn không chịu nhượng bộ: “Đồ mẫu phi tặng ta đều đưa cho nàng, nàng cũng nên như vậy chứ.”

 

Ta khịt mũi: “Ta đã nói là sẽ tặng trăng cho người rồi.”

 

“Khi nào nàng tặng trăng cho ta, ta sẽ trả đồ lại cho nàng.” Doanh Kỳ có chút gian trá, nhưng khi ngón tay hắn chỉ vào miếng tử ngọc treo bên hông ta, ý muốn truy cứu chuyện chiếc túi cũng phai nhạt đi nhiều.

 

Mảnh tử ngọc hơi lớn, vóc dáng ta lại nhỏ, đeo lên không hợp lắm. Nhưng niệm tình hắn có lòng, ta vẫn luôn mang theo.

 

Thiết nghĩ, nếu ta mang chiếc túi nhỏ đó, sẽ khó tránh khỏi rơi nước mắt thường xuyên.

 

Doanh Kỳ thấy ta không còn tranh chấp, bèn kéo tay ta chuẩn bị trở về Đông Cung.

 

Dù gì, tiết trời cuối tháng sáu cũng đang dần ấm lên, dẫu có là đôi tay của Doanh Kỳ đi nữa. Chỉ là ta đã vài lần đi qua cung thất nơi hắn ở, thậm chí là những ngày gần đây, nhưng cũng không thấy băng.

 

Hắn luôn có thói quen đi đằng trước, ta thì nhỏ người, bước chân ngắn, lại bị hắn nắm tay, nên chỉ đành ba bước nhỏ đuổi theo hai sải dài của hắn.

 

“Là nhũ danh của ta.” Ta trả lời câu hỏi bỏ ngỏ của hắn ban nãy bằng tông giọng nhỏ như muỗi của mình.

 

Nhưng hắn nghe được. Rõ ràng ta thấy hắn có khẽ cười.

 

“Gì cơ?” Hắn xoay người, híp mắt hỏi ta.

 

“Không có gì!” Ta không muốn lặp lại lần nữa.

 

Hắn cười càng vui vẻ hơn, khuôn mặt tuấn tú thả lỏng. Không giống Tần vương mà giống vương phi chăng?

 

“Bàn Bàn.” Doanh Kỳ chợt lẩm bẩm gì đó trong lúc ta lơ đãng.

 

 

“Cái gì!” Ta hơi tức giận, truy hỏi hắn.

 

“Đâu có gì!” Hắn bắt chước giọng điệu ta, muốn tránh ta dây dưa.

Loading...