Tôi liền nhét đứa nhỏ vào tay Giang Hoài Thăng:
“Đây chẳng phải có ông bà nội chính hiệu rồi sao? Giang Hoài Thăng, ông với Dư Phi Phi nhớ học cách chăm cháu đi nhé. Dù gì nó cũng mang họ ông mà.”
Dư Phi Phi vội vã từ chối: “Tôi còn con riêng phải lo, không có thời gian.”
Tôi bật cười khẩy: “Chớ quên, Giang Thành Đống cũng là con cô đấy. Trên sân khấu nó gọi cô là mẹ, chắc hả hê lắm nhỉ?”
“Mẹ… mẹ nghe con nói đã.” — mặt con trai càng trắng bệch, lúng túng giải thích,
“Khi đó… chỉ là để không khó xử trên sân khấu… con cũng không ngờ bà ấy đồng ý thật…”
Mặt Dư Phi Phi đỏ bừng rồi chuyển xanh.
“Không cần nói nữa. Từ ngày con gọi bà ấy là mẹ trước mặt bao nhiêu khách khứa, con đã không còn là con của mẹ.
Xem cháu xong rồi, cũng dễ thương đấy, sau này khỏi gọi mẹ đến nữa.”
Tôi lạnh lùng cắt lời.
Nói xong, xách túi quay người bước đi.
“Mẹ!” — con trai đuổi theo, hốt hoảng: “Rốt cuộc mẹ muốn thế nào? Ba và dì ngày trước có lỗi, nhưng giờ họ đã biết sửa sai, muốn bù đắp, sao mẹ cứ không chịu tha thứ?
Lúc cưới con cũng không còn cách nào, ba bảo đó là cơ hội cuối cùng để ông ấy và dì ấy được lên sân khấu, nghe xong con mới đồng ý thôi.
Sao mẹ không hiểu cho con một chút?”
Tôi đứng lại, nhìn con trai thao thao bất tuyệt.
Dần dần, dáng vẻ trước mắt và trong giấc mơ chồng lên nhau.
Tôi từng nghi ngờ giấc mơ ấy, không muốn tin con trai mình lại lạnh lùng tàn nhẫn đến thế.
Giờ thì… mọi thứ hoàn toàn có thể xảy ra.
Dù là thực hay mơ, đối mặt với tôi, nó luôn có hàng đống lý do.
Nhưng mục đích cuối cùng, vẫn là muốn tôi hy sinh tất cả cho cuộc sống của nó.
Tôi tuyệt vọng nhìn nó một lần cuối, rồi quay lưng bỏ đi.
Đây không phải lỗi của tôi trong cách dạy con, mà là vì… nó đã thừa hưởng dòng m.á.u ích kỷ của nhà họ Giang.
Về đến nhà, tôi dồn toàn lực vào công việc.
Bếp nhỏ của mẹ Lâm đã nổi tiếng trong các tòa văn phòng khu CBD.
Chỗ tôi càng làm càng phát đạt, thì bên Giang Thành Đống cũng không thiếu chuyện.
【Lâm Tâm Nguyệt, bà đừng có làm giá nữa. Tôi đã cho nó 200.000, còn gửi con dâu vào trung tâm chăm sóc sau sinh, tụi nó sướng như tiên đấy!】
— Giang Hoài Thăng gửi.
Ngay sau là Dư Phi Phi:
【Lâm Tâm Nguyệt, bà bảo con trai bà đừng có quá đáng! Lấy được nhà rồi mà còn giả vờ con ngoan để bắt ông Giang trả tiền trung tâm nữa. Nói nó biết điều vào! Đừng tưởng tụi này trông chờ nó dưỡng già!】
Con trai và con dâu cũng chẳng chịu yên, mỗi ngày gửi ảnh cháu, video dài thượt.
【Bà ơi, cháu nhớ bà, về chơi với cháu đi ạ!】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/tu-bo-dua-con-trai-vo-tinh-tu-minh-kiem-tien-duong-gia/6.html.]
Chúng chỉ chờ tôi mềm lòng vì đứa cháu, rồi nhảy vào cái bẫy chăm cháu không công lần nữa.
Mơ đẹp!
Đứa cháu ấy tôi đã "chăm" trong mười lăm năm giấc mơ, mà sau khi tôi dọn ra ngoài, chưa một lần ghé thăm.
Ngay cả con dâu cũng chưa từng đến.
Cái nhà ấy… chẳng có ai biết ơn.
Tôi chỉ xem bọn họ như vở hài kịch, coi tin nhắn là bảng diễn biến cuộc đời mà tôi là khán giả.
Lúc hứng, tôi còn trả lời vài câu mặn mòi:
Như:
“Giờ thịnh hành kiểu ở cữ hai tháng đó. Một tháng ít quá, tổn sức lắm. Nói ba chồng chị gửi thêm tiền đi.” — gửi con dâu.
Hay:
“Ông cố mà sống thêm vài năm đi, đợi y học tiến bộ biết đâu trước khi c.h.ế.t con ông kịp về tiễn lần cuối.
Mà nhìn cái thân xác phì nộn kia, chắc cũng chẳng trụ nổi bao lâu đâu. Ráng nha!”
Không ngờ, miệng tôi "thiêng" thật. Hai năm sau, đứa con thực vật của ông Giang Hoài Thăng tỉnh lại.
Việc này… trong giấc mơ chưa từng xảy ra, nên tôi cũng choáng.
Giang Thành Đống hoảng hốt.
Nó tìm tới tôi:
“Mẹ ơi, nhà ba vẫn chưa sang tên xong, giờ Dư Phi Phi ép cả nhà con dọn ra ngoài, mẹ bảo giờ phải làm sao?”
“Làm sao mẹ biết? Con đi hỏi ba con ấy.”
Nó không nói gì, chỉ háo hức đi quanh nhà tôi, ngắm nghía Bếp nhỏ của mẹ Lâm.
Doanh nghiệp đã mở rộng, tầng trên tầng dưới đều là bếp chế biến.
Để khách yên tâm về vệ sinh và chất lượng, tôi còn lắp camera livestream trong bếp.
“Mẹ à, nơi này hoành tráng quá, không ngờ bếp nhỏ nổi tiếng này lại là của mẹ!
Nhược Nhược đang ở nhà chăm con, không có việc, hay để cô ấy đến giúp mẹ nhé.
Mẹ cũng có thể nghỉ ngơi, ở nhà chơi với cháu.
Hay con cũng nghỉ việc đến phụ luôn. Thương hiệu giờ có rồi, mở thêm mấy chi nhánh, làm franchise, mai mốt thành hệ thống luôn!”
Nó nói càng lúc càng hăng, cứ như nơi này đã thuộc về nó, chỉ chờ nó đến "phát triển".
“Giang Thành Đống, mình không gặp nhau bao lâu rồi nhỉ?” Tôi cắt ngang mộng tưởng của nó.
“Hơn hai năm rồi, mẹ… mẹ thật nhẫn tâm. Cháu đầy tháng, sinh nhật, mẹ đều không đến.” Nó trách móc.
“Có ba với mẹ kế của con rồi còn gì, mẹ có đến đâu quan trọng?
Con thật lòng muốn mời mẹ, tìm mẹ không được chắc?”
Nó gãi đầu gãi tai: “Không… con sợ mẹ không muốn gặp.”