Đợt lớp chúng một chuyến villa ở Hội An để chụp kỷ yếu cuối năm lớp 12. Chuyến vui vẻ và tất nhiên cũng kém phần hào hứng khi tất cả đều buông bỏ hết những xích mích cũ để xách ba lô lên và . Chuyện sẽ chẳng gì đáng nếu như chúng căn nhắc kĩ hơn về chuyện chọn villa.
Nói một chút về cái villa mà cả lớp chúng chọn, trong đó cả cô giáo chủ nhiệm của chúng là cô Thu Hà. Lúc xem ảnh cho đến lúc chồng tiền cọc, thứ đều diễn cực kì suông sẻ kể cả khi chúng deal giá từ 5 triệu còn 4 triệu mà chủ nhà vẫn vui vẻ tặng chúng thêm một bữa thịnh soạn với lý do bọn đông, náo nhiệt nên cô vui.
Từ lúc lên xe, chúng khỏi mong chờ, cả bọn đam mê ca nhạc xin bác tài bật loa để hát hò vui vẻ. Con Thư bạn bên cạnh vì say xe nên chúng chọn ngay ghế đầu nó đánh thẳng một giấc, cũng chán nên cũng gia nhập với cả bọn hát hò vui chơi. Cả đám đang nhộn nhịp hát Trường Sơn Đông, Trường Sơn Tây thì đột nhiên Thư nó bật dậy hét toáng lên cả xe như ngưng đọng trong phút chốc, đến bác tài cũng vì sợ chuyện gì xảy . Trông mặt nó cực kì hốt hoảng, nhẽ nhại những giọt mồ hôi như nó trải qua một điều gì đó khủng khiếp.
"Sao Thư? Em gặp ác mộng ?" - Cô Hà thấy Thư hoảng sợ nên cũng đến an ủi hỏi thăm tình hình, cả bọn cũng nhốn nháo hỏi thăm Thư. thấy nó sợ nên cũng lên giúp nó định tinh thần.
Phải mặc dù nó là đứa học giỏi cũng như chịu trời nhất lớp nhưng tâm lý nó cũng là sắt thép. Nó phản ứng như , chắc là cái gì đó dọa cho sợ bay mất hồn vía .
Nói sơ qua một chút thì là một cô gái cũng gọi là căn , còn Thư là bạn , nó yếu bóng vía từ nhỏ nên ba nó dẫn nó qua nhà để xin giúp đỡ, từ đó với nó cũng chơi chung vì là bạn cùng trang lứa chơi với đến bây giờ.
Nó thấy thì mừng hết lớn chạy đến kéo tay xuống.
"Em gặp ác mộng thôi ạ, em xin vì phiền ạ." Dù cũng là một phép lịch sự, nó nó lỡ dở cuộc chơi của nên cũng rối rít xin . Dù gì đây cũng chỉ là một bước ngoặc nhỏ nên thứ trở đấy, cô Hà cũng về chỗ của .
Con Thư gì mà chỉ giơ cánh tay của nó lên cho , sợi dây ngũ sắc mà gia đình nó xin từ một ngôi chùa núi Ngũ Hành Sơn đứt. Mọi hẳn ai cũng sẽ nghĩ dây nào chẳng mòn, mòn thì nó đứt thế nhưng sợi dây ngũ sắc nó đang mang đều đổi liên tục trong 16 năm, mỗi năm đều một dây, sợi dây chỉ mới cách đây mấy hôm, về lý thuyết mà thì nó thể nào đứt nhanh như .
Đến đây cũng thấy điềm như tính khá ham chơi cũng nửa nửa về, nhưng tiền cũng đóng, vali cũng xong, xe cũng lên , lẽ nào . hỏi nó: "Mi mơ cái chi ?"
Nó dám lớn mà thỏ thẻ tai : "Hay là với mi về , mơ thấy đang ngủ ở villa thì con quỷ bóp cổ ."
nhíu mày nó, cũng ngoại trừ khả năng nó thể tiên đoán tương lai, vì cũng như . Thỉnh thoảng mơ vài giấc mơ tưởng chừng như là vô nghĩa cho đến khi gặp cảnh tượng nó thật ngoài đời và chắc chắn nó là dejavu như thường .
"Hay là gọi điện mi đón mi nha?" - nó đầy vẻ ái ngại, gan lì nhưng tiền nộp cũng hề rẻ, với cả cuối cấp , lên đại học mỗi một nơi, chừng còn gặp bọn nó nữa. chơi thật trọn vẹn. Còn Thư thì khác , về mặt tư tưởng chơi thì chúng giống bàn cãi nhưng thể chất của Thư nhạy hơn nên cũng ngoại trừ khả năng gặp ma thì Thư hù cho bay hồn bay vía .
Thư thấy về nên nó cũng chẳng về, nó thôi kệ, ở đây nên nó sợ, vả cũng mang vài vật phòng như gạo muối, rượu cúng và một lá bùa. Về cơ bản, chỉ cần phiền họ, đương nhiên sẽ chẳng ai gì , đó là những gì để trấn an Thư còn thật sự mà thì nếu gặp quỷ và yêu tinh thì dù gì thì chỉ cần bạn yếu vía, nó sẽ tự tìm đến bạn. Nỗi sợ của bạn là nguồn thức ăn vô tận cảu chúng.
Chúng sẽ cắn nuốt nỗi sợ của bạn cũng như linh hồn và vía, nếu bạn nó lấy một trong hai thứ , bạn sẽ còn là bạn nữa. Những lời cũng là những lời điêu... nếu bạn tin, hãy thử sẽ ...
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.