Đến nơi tạm gọi là an , một đống rơm ở nhà nông dân gần đó, mới đặt xuống.
Vết thương lưng dễ nhiễm trùng, nếu nhiễm thì khó sống sót. Ta đưa tìm thầy thuốc ngay.
Chủ nhà thấy chúng , tưởng là dân chạy nạn, bụng cho mượn xe bò đưa đến trấn gần nhất.
Thầy thuốc ở trấn xử lý vết thương cho , cũng kê thuốc cho . Sắp xếp xong xuôi, mới nhớ đến ca ca.
Ta tìm giấy bút, hết chuyện xảy lên bàn khách điếm, nhắm mắt .
… gì xảy .
Nét chữ giấy vẫn là của , ca ca xuất hiện, cũng để lời nào.
Không thể nào!
Ta nhắm mắt, như ngàn , chỉ cần như , ca ca sẽ xuất hiện thế .
Từ nhỏ đến lớn, từng mắc sai lầm.
Chỉ là thuốc nổ văng trúng thôi, thể nào vì thế mà biến mất , ca ca sẽ biến mất !
Mau xuất hiện ! Cầu xin đó!
Cảnh mắt vẫn chẳng gì đổi, ngay cả thời gian cũng như ngừng trôi.
Ta siết chặt tờ giấy, cắn răng ném nó xuống đất.
Là nhiều đẩy ca ca chỗ nguy hiểm, hết đến khác, nên mới bỏ rơi , đúng ?
… thể .
Chỉ một … nhất định sẽ phát điên mất.
12.
Trời dần tối, bên bàn, từ đầu đến cuối hề nhúc nhích.
Ta cảm giác như m.á.u trong cơ thể cũng đông cứng cùng với sự biến mất của ca ca.
Ca ca sẽ luôn bảo vệ , tại nuốt lời?!
Ta và khổ tâm gây dựng suốt bao nhiêu năm, giờ mất ca ca, tất cả còn ý nghĩa gì nữa?
Cú sốc quá lớn khiến tinh thần trở nên mơ hồ, mắt như chồng chất vô bóng ảnh.
Đầu… đau quá.
Ta… là ai?
Cơ thể bỗng trở nên trống rỗng, nhớ gì, cũng chẳng nghĩ gì nữa, chỉ chìm xuống, quên tất cả.
đúng lúc đó, trong đầu bỗng hiện lên cảnh năm ba tuổi, khi mẫu phi qua đời.
Người trong cung vội vã qua , một bên, ngơ ngác .
Khi hiểu cái c.h.ế.t là gì, chỉ thấy may mắn vì cuối cùng cũng còn ai trách móc rằng đáng sống là .
Có bế , một mẫu phi mới.
Mẫu phi mới sẽ trách móc vì bà vốn chẳng thấy , mặc lớn lên như cỏ dại.
Phụ hoàng cũng coi như tồn tại.
Ai cũng thấy .
Ta cứ thế mục rữa dần trong góc tối ai quan tâm.
Cho đến một ngày, một xuất hiện.
Huynh là ca ca của , sẽ mãi mãi bảo vệ .
Huynh cũng là đưa khỏi góc tối đó.
Nhờ ca ca, mới trốn thoát, mới thấy bầu trời rộng lớn hơn, thậm chí còn nắm cả trời đất trong tay.
Giây phút , mới hiểu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/index.php/truong-cong-chua-dac-biet-yeu-thich-quyen-luc/8.html.]
Ca ca chính là , chính là ca ca.
Từ đầu đến cuối, chúng vẫn là cùng một , là khi yếu đuối tách thành ca ca, để bảo vệ chính .
Ta bảo vệ tiểu cô nương tên Thịnh Linh Nguyệt , bảo vệ tiểu cô nương bất lực là ngày xưa.
Và ngay lúc , chúng hợp nhất.
Ta chính là Thịnh Lăng Vân.
Khi loạn dân nổi lên, cầm kiếm đánh lui những thích khách . Chúng tay , liền cho kích nổ thuốc nổ. Phạm vi quá lớn, còn chỗ nào để tránh, Bùi Thanh Viễn lao tới, che chắn cho .
Ta kìm , đưa một tay lên che mặt, bật khổ.
Thì đây mới là chỉnh. Đến giờ phút , mới thật sự là một con bình thường.
Từ đến nay chẳng hề chuyện quỷ thần nhập thể, chỉ là mắc bệnh.
Một căn bệnh… ai quan tâm.
Đến khi khỏi bệnh, cũng chẳng ai .
Thật nực .
Ca ca vốn tồn tại, vẫn luôn là … cứu lấy chính bản yếu đuối của mà thôi.
13.
Ta nghĩ nhiều, nhiều, và học cách chấp nhận.
Bùi Thanh Viễn yên tĩnh ngủ say, tựa khung cửa sổ ánh trăng ngoài .
Ánh trăng phủ lên mặt đất một lớp sương lạnh lẽo, đợi đến khi mặt trời lên lẽ sẽ tan thôi.
Ta là Thịnh Linh Nguyệt, cũng là Thịnh Lăng Vân. bất kể là ai, điều vẫn chỉ một, sẽ đổi.
Thái tử tìm thấy t.h.i t.h.ể của , hẳn sẽ ăn ngủ yên, nhất định phái khắp nơi tìm kiếm.
Việc cần bây giờ là dưỡng thương, cần lành, chỉ cần thể cầm kiếm là .
Sau vài ngày tĩnh dưỡng, Bùi Thanh Viễn cũng thể dậy một chút, nhưng vẫn thể xuống giường.
Mỗi thuốc cho , luôn khúm núm như phạm , đành lệnh động đậy.
May mắn , là lệnh.
Một nữa thuốc xong, dậy thu dọn băng gạc gỡ xuống:
“Ta ngoài một lát, ngươi ở đây chờ đến đón.”
Ánh mắt thoáng lo lắng:
Hạt Dẻ Rang Đường
“Người của Thái tử lẽ vẫn xa.”
Ta mỉm , nâng kiếm lên:
“Chưa xa thì càng .”
Nếu , tìm ?
Ta tìm thấy Thái tử. Đám sát thủ phái đến chẳng qua là một bọn ô hợp, vài kiếm đánh gục, quỳ xuống cầu xin tha mạng, chút cốt khí mà khai nơi đang ẩn náu.
Cũng coi như tiết kiệm cho ít công sức.
Đến nơi, ở trong nha môn mà cùng hạ trại giữa vùng đất trống.
Khu vực quanh trại rộng rãi, là nơi tuyệt hảo để chôn thuốc nổ. Trong khí còn phảng phất mùi thuốc s.ú.n.g nhạt.
Ta liền hiểu vì bọn chúng dễ dàng khai chỗ : hóa chỉ là một cái bẫy, chỉ cần tới gần sẽ châm lửa.
Đã , ngọn lửa … để các ngươi châm lên!
Ta lấy một bó đuốc, tùy ý ném đất mặt, thế nào cũng cây bén lửa.
Quả nhiên như ý nguyện, từng tiếng nổ chát chúa vang lên liên tiếp, cát bụi tung mù trời.
Cả một khu vực thổi tung.
Ta cầm kiếm, ung dung bước qua chiến trường đầy khói lửa, tiến về phía trướng lớn.